Chết tiệt!
Phó tộc trưởng Tư Không rốt cuộc đã làm gì Băng Long mà khiến nó phát rồ lên như vậy.
Hung thú bên trong thung lũng băng tranh nhau thoát ra ngoài, dường như chúng cũng biết hang động băng khổng lồ này sắp bị hủy hoại trong phút chốc.
Phó tộc trưởng Tư Không biến sắc, không còn để tâm tới đám người Cố Thanh Hy, co giò chạy ngay, dồn sức thoát khỏi nơi này.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng lên, hắn và Cố Thanh Hy dìu dắt nhau, tập tễnh và lảo đảo rời khỏi thung lũng băng.
“Tiểu Cửu Nhi… Tiểu Cửu Nhi…”
Cố Thanh Hy muốn nhờ Tiểu Cửu Nhi đưa họ rời khỏi đây, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Thế nhưng không biết con rắn tham ăn kia đã chạy đi đâu kiếm mồi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của nàng.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Khối băng không ngừng nện xuống nhiều lần suýt nữa rơi trúng cơ thể họ, đường ra trước mặt cũng bị băng đá chắn mất.
Thung lũng băng rất lớn, giống như một ngọn núi nguy nga, bây giờ sụp đổ thẳng từ trên đỉnh xuống, phạm vi ảnh hưởng quá lớn, nhất thời không thể thoát ra được.
“Đùng…”
“Uỳnh…”
Những tảng băng rơi xuống càng lúc càng nhiều, Cố Thanh Hy không cẩn thận bị rơi trúng mấy lần khiến toàn thân bê bết máu.
Dạ Mặc Uyên thấy vậy, dùng cơ thể mình chắn những khối đá đó giúp nàng.
“Đi, nàng đi trước đi!”, hắn nóng lòng thúc giục.
Cố Thanh Hy đỡ hắn không chịu rời bỏ, chật vật tiến về phía trước: “Nếu đi thì hai ta cùng đi, nếu ở lại thì hai ta cùng ở, sao chàng nhiều lời thế”.
“Dẫn ta theo thì cả hai cùng phải chết, nàng tự thoát ra ngoài, vẫn còn chút hi vọng”.
“Ta còn trẻ trung son rỗi lắm, không muốn làm quả phụ đâu”.
“Nàng nói gì cơ?”
“Ta nói, tính mạng của chàng là do ta cứu về, ngoại trừ ta ra, không ai có thể cướp mất tính mạng của chàng”.
Âm thanh đổ vỡ rất vang, lấn át cả giọng nói của họ.
Thấy thung lũng băng trên đầu đổ thẳng xuống, đường đi xung quanh đã bị chặn hết, hai người không khỏi nguội lòng.
Dạ Mặc Uyên bảo vệ Cố Thanh Hy trong lòng theo phản xạ có điều kiện, đợi cho thung lũng băng này nện vào người mình.
“Đùng đùng đùng…”