Không cần đến lời nhắc của Dạ Mặc Uyên, Cố Thanh Hy đã kéo hắn lảo đà lảo đảo chạy về phía trước.
Đứng trước thảm họa thiên nhiên như tuyết lở, nhân loại trở nên nhỏ bé vô cùng.
Cho dù là cao thủ cấp bảy cũng không thể ứng phó nổi tuyết lở, trừ phi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Ngọn núi tuyết này kéo theo ngọn núi tuyết kia không ngừng đổ sập, nơi này giống như ngày tàn của thế giới, núi tuyết khổng lồ nghiêng mình trút xuống, bao phủ toàn bộ thung lũng băng, sau đó tiếp tục chảy xuống, giữ nguyên tốc độ và uy thế.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên dìu nhau đi, cứ ngã rồi bò dậy, liên tục như vậy.
Có lẽ ông trời muốn chặn đường sống của họ, bất kể họ chạy nhanh đến đâu, tốc độ tuyết lở luôn nhanh hơn họ.
Điều khiến người ta buồn bực hơn là không chỉ có núi tuyết sau lưng họ vỡ ra, núi tuyết khổng lồ trước mặt họ cũng nổ “đùng” một tiếng, toàn bộ ngọn núi đổ sập.
Phen này thì bất kể là phía trước hay phía sau, họ không còn đường lui nữa rồi.
Dạ Mặc Uyên trở tay ôm chặt Cố Thanh Hy trong lòng: “Sợ không?”
Sợ không?
Tất nhiên là sợ.
Nhưng nàng không sợ mình sẽ chết ở đây.
Nàng sợ đến khi chết mà vẫn chưa thể tập hợp bảy viên Long châu, gỡ bỏ lời nguyền cho Ngọc tộc.
“Có ta ở đây, cho dù phải chết, cũng không để nàng chết trước đâu”.
Bởi vì nơi họ đang đứng là sườn dốc.
Dạ Mặc Uyên ôm lấy Cố Thanh Hy, nhún người nhảy một cái, từ sườn dốc bên phải khu vực tuyết lăn thẳng xuống dưới.
Hắn biết rằng cho dù làm vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của họ.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Tốc độ tuyết lở lúc nào cũng nhanh hơn họ nghĩ.
Tuyết đã lở tới trước mắt, họ không còn đường nào mà trốn thoát nữa rồi, Dạ Mặc Uyên dùng cơ thể mình để bảo vệ Cố Thanh Hy, mặc cho núi tuyết đổ lên cơ thể hắn.
Dù liều hết chút hơi thở cuối cùng cũng phải bảo vệ được Cố Thanh Hy.