Bên trong chiếc nhẫn không gian chẳng còn bao nhiêu dược liệu, Cố Thanh Hy lấy hết ra để chữa trị cho Dạ Mặc Uyên.
Bởi vì thực phẩm bên trong chiếc nhẫn không gian nhường hết cho Tiểu Cửu Nhi ăn, đến cả rượu ngon mà nàng cất giữ cũng bị Tiểu Cửu Nhi uống sạch không còn giọt nào, chỉ còn chừa lại một cái chăn.
Cố Thanh Hy vội vàng lấy chăn đắp cho Dạ Mặc Uyên.
Suốt một ngày một đêm, Dạ Mặc Uyên vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, chưa từng tỉnh lại.
Ngày thứ hai, Dạ Mặc Uyên sốt cao, liên tục nói mớ, Cố Thanh Hy ôm chặt lấy hắn để giữ ấm cho hắn, dùng dược liệu giúp hắn hạ sốt.
Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy Dạ Mặc Uyên luôn miệng gọi: “Mẹ... đừng... đừng làm hại mẹ..”.
Mẹ?
Mẹ của Dạ Mặc Uyên là ai?
Hình như nàng không biết, cũng chưa từng nghe Dạ Mặc Uyên nhắc đến mẹ hắn.
Ngày thứ ba, Dạ Mặc Uyên dần tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, chàng đã hôn mê ít nhất là ba ngày”.
“Đây là đâu?”
Giọng nói của Dạ Mặc Uyên rất thều thào, nếu không lắng tai nghe thì không nghe ra được.
“Nhờ hồng phúc của chàng, chúng ta phước lớn mạng lớn, rơi vào trong một hang động, không bị tuyết lở vùi lấp”.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ nhìn núi tuyết không biết sâu bao nhiêu mét trên đỉnh đầu.
Đừng nói đến việc họ bị thương nặng, cho dù không, họ cũng không thể di dời được ngọn núi tuyết này.
Nàng chỉ có thể gửi gắm chút hi vọng cuối cùng lên Tiểu Cửu Nhi, hi vọng Tiểu Cửu Nhi tới cứu họ.
Thế nhưng...
Ba ngày qua đi rồi, Tiểu Cửu Nhi cũng không xuất hiện.
Thậm chí nàng không biết con rắn ngớ ngẩn đó có an toàn không.
Dạ Mặc Uyên nhíu mày, lập tức hỏi: “Nàng thế nào rồi, có bị thương không?”
“Vết thương nhẹ thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi, thế nhưng chàng..”.
Vết thương nặng như thế này, ở trong hang động toàn tuyết, không thể nào chữa được.
“Nơi này không có đồ ăn, nếu chàng đói, có thể uống ít nước lạnh”.
Vốn đã lạnh rồi, còn uống nước lạnh nữa, từ dạ dày tới cơ thể sắp bị đông cứng luôn.
Nhưng họ muốn sống tiếp thì chỉ đành uống thôi.
“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng”.
Cố Thanh Hy phì cười: “Ta có tay có chân, còn cần chàng bảo vệ ư?”