Bọn họ đã ở trong hang băng quá lâu, bất chợt nhìn lên ánh mặt trời khiến cho bọn họ bị chói đến mức không mở mắt ra nổi, Dạ Mặc Uyên vội vàng che mắt Cố Thanh Hy lại, sợ rằng mắt nàng sẽ bị tổn thương.
“Chủ nhân, thuộc hạ cứu viện chậm trễ, xin chủ nhân trách phạt”, Thanh Phong Giáng Tuyết quỳ xuống nói.
Sau khi Dạ Mặc Uyên đặt Cố Thanh Hy xuống đất, hắn liền điên cuồng nói: "Có thức ăn và nước uống không?"
Hắn giống như một con sói có thể mất bạn đời bất cứ lúc nào, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa điên cuồng.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều giật mình thon thót, run rẩy lấy lương khô và nước trong người ra.
Bọn họ còn chưa kịp đưa tới thì Dạ Mặc Uyên đã giật lấy nó, sau đó hắn vừa đỡ Cố Thanh Hy dậy vừa cho nàng uống nước, xé lương khô thành từng miếng nhỏ để cho Cố Thanh Hy ăn.
Có thức ăn và nước uống, Cố Thanh Hy đã khá hơn một chút.
Khi thấy tuyết rơi, mọi người nhanh chóng lấy áo choàng và mặc vào cho bọn họ.
"Đại phu đâu, ở đây có đại phu không?", Dạ Mặc Uyên hỏi.
"Chủ nhân, thuộc hạ vội vàng đến đây, tuy rằng có mang theo hai vị đại phu nhưng trên đường đi bọn họ đều đã chết cóng. Dù vậy ở cách đây không xa có một đất nước là Oa Nhân quốc, bây giờ thuộc hạ lập tức đến Oa Nhân quốc tìm một đại phu".
"Tiểu Cửu nhi, tốc đọ của ngươi nhanh nhất, mau đưa chúng ta đến Oa Nhân quốc tìm đại phu".
"Xì..."
Tiểu Cửu nhi đau khổ nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Mấy ngày nay nó đi tìm chủ quên ăn quên ngủ, bây giờ nó đã quá mệt mỏi rồi mà còn không được nghỉ ngơi một chút.
"Chỉ cần bây giờ ngươi đưa chúng ta đến Oa Nhân quốc thì tất cả heo nướng ở Dạ Vương phủ ngươi có thể ăn bao nhiêu tùy ý".
"Xì..."
Đôi mắt to như chuông đồng của Tiểu Cửu nhi sáng lên ngay lập tức, nó cũng lập tức lấy lại được tinh thần.
Thịt heo nướng...
Ăn bao nhiêu tùy ý?
Nó thích.
Cố Thanh Hy kéo tay áo hắn nói: "Ta không sao, chàng... chàng cũng... ăn chút gì đi".
Tâm trạng căng thẳng của Dạ Mặc Uyên hơi buông lỏng, hắn nói: "Ta không đói, nàng đã bị bỏng rất nặng, phải nhanh chóng đi tìm đại phu chữa trị cho nàng".