“Rầm…”
Cửa đột ngột bị đẩy ra, Dạ Mặc Uyên nghe được tin Cố Thanh Hy đã tỉnh liền chạy tới luôn.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy cô độc bất lực như vậy, hắn thoáng sửng sốt rồi cảm thấy đau lòng khôn tả.
Thu Nhi lau nước mắt, thức thời lui ra ngoài.
Dạ Mặc Uyên không đeo mặt nạ mà để lộ ra dung mạo tuấn lãng tuyệt thế.
Hắn dịu dàng nói: “A Hy, ngày mười lăm qua rồi thì đành vậy. Nhưng chúng ta có thể tranh thủ vào trước ngày mười lăm tháng sau để tìm ra viên Long châu cuối cùng mà”.
Dạ Mặc Uyên luôn không hiểu tại sao nàng lại để tâm đến chuyện của Ngọc tộc như vậy, rốt cuộc nàng có phải là người của Ngọc tộc hay không?
Nhưng những điều này đều không quan trọng, chỉ cần là thứ nàng quan tâm thì đều là thứ Dạ Mặc Uyên hắn quan tâm.
Cố Thanh Hy cười không thành tiếng.
Nàng lau đi dòng lệ trên khóe mắt, cố gắng nở nụ cười thật tươi, giả vờ như bản thân không quan tâm tới điều đó, lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái khi trước.
Nhưng nàng lại không hề biết rằng lúc nhìn thấy nàng như vậy, Dạ Mặc Uyên lại càng đau lòng hơn.
“Ta không sao”.
Cho dù có đau buồn hơn thế thì nàng cũng không xứng được buồn.
Nàng là tộc trưởng Ngọc tộc, con dân trong tộc đã gửi gắm tất thảy hy vọng vào nàng.
Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức mình.
Cố Thanh Hy không còn dám nghĩ tới chuyện Dịch Thần Phi có còn sống hay không.
Cũng không dám tưởng tượng đến việc trong tộc đã chết thêm bao nhiêu người vào ba ngày trước.
Dạ Mặc Uyên khẽ vuốt tóc nàng, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, ta ở bên nàng”.
“Ta phải ra ngoài một lát”.
“Đại phu nói nàng vẫn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày”.
“Nghỉ ngơi? Ta có thể nghỉ, nhưng bọn họ còn thời gian để nghỉ ngơi sao?”
“Trong một tháng ngắn ngủi mà nàng tìm được mấy viên Long châu đã là nhanh lắm rồi”.
“Không đủ, nếu không tìm đủ bảy viên thì mãi mãi chẳng có tác dụng gì hết”.
“Viên Long châu thứ bảy ở ngay Đế Đô”.
Bước chân của Cố Thanh Hy lập tức khựng lại.
“Chàng nói gì cơ, viên Long châu thứ bảy ở Đế Đô? Chàng biết ở đâu không?”
Trong lòng Cố Thanh Hy trào dâng hy vọng, tất thảy lo lắng đều bị quét sạch.
“Biết chứ, nhưng nàng không nỡ lấy, mà cũng sẽ không đi lấy nó”.