Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Long châu ở đâu? Cho dù là núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ đi”.
“Viên Long châu thứ bảy là máu trong tim của Tiêu lão tướng quân”.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy lập tức sững lại.
“Chàng nói gì? Sao có thể…?”
Long châu là hạt châu mà, sao lại là máu trong tim được?
“Mười mấy năm trước, mẫu phi của ta đã tìm ra viên Long châu thứ bảy, lúc ấy Dạ Quốc gặp phải kẻ địch mạnh, đứng trước tình cảnh diệt vong. Tiêu lão tướng quân chính là đại tướng kiêu dũng thiện chiến nhất còn lại lúc ấy, không có Tiêu lão tướng quân thì Dạ Quốc ắt bại”.
“Những kẻ kia cũng đoán được điều đó nên đã bắn tên độc khiến Tiêu lão tướng quân bị thương nặng. Mẫu phi không đành lòng nhìn Dạ Quốc diệt vong, cũng không đành lòng nhìn một người trung quân ái quốc, kiêu dũng thiện chiến như Tiêu lão tướng quân chết đi”.
“Thế nên bà ấy đã luyện hóa Long châu rồi đưa vào trong trái tim của Tiêu lão tướng quân, nhờ đó mà trái tim của ông ấy mới khôi phục, cuối cùng ông đã đánh lui kẻ địch”.
Nghe xong từng câu, sắc mặt của Cố Thanh Hy lại càng tái nhợt hơn trước.
“Thế nên… Long châu còn có tác dụng cải tử hồi sinh?”
“Chết rồi thì tất nhiên không thể cứu được nữa, nhưng nếu đang trong lúc hấp hối thì nó sẽ có công hiệu cải tử hồi sinh, đây cũng là nguyên nhân khiến tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt Long châu”.
“Bởi vậy, muốn có được viên Long châu thứ bảy thì phải mổ tim Tiêu lão tướng quân, lấy máu trong tim ông ấy, sau đó lại ngưng luyện thành Long châu sao?”
“Đúng vậy”.
Cả người Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt nữa thì nàng đã ngã ngồi trên đất.
Tiêu lão tướng quân không chỉ là một vị tướng quân rất tốt, hơn thế còn là cha ruột của Tiêu Vũ Hiên.
Nếu vì lấy Long châu mà cướp mất sinh mạng của Tiêu lão tướng quân, vậy… chẳng phải đời này Tiêu Vũ Hiên sẽ hận chết nàng sao?
Còn nếu nàng không lấy Long châu, vậy người của Ngọc tộc nên làm thế nào đây?
Cố Thanh Hy ngẩng gương mặt tái nhợt nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên quay đầu đi, cứng rắn thốt lên một câu: “Nếu nàng thật sự muốn lấy Long châu mà không nỡ ra tay, ta có thể giúp nàng”.
Giúp?
Làm vậy thì khác gì tự nàng giết người đâu?
Cố Thanh Hy nở một nụ cười cay đắng.
Cho dù Long châu ở tận chân trời góc bể thì nàng vẫn có thể nghĩ cách lấy được nó.