Thanh Phong sửng sốt nói: “Vậy Tiểu Cửu Nhi có thể để chúng ta đến quán rượu mua thịt nướng không?”
Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Vương phủ có nhiều tiền thế sao?”
“Vương phủ sở hữu rất nhiều tiền mà”, Thanh Phong gãi tai.
Giáng Tuyết lập tức nói: “Thuộc hạ lập tức thông báo là Vương phủ đã hết tiền, mọi người của vương phủ đều phải giảm ăn giảm uống”.
Thanh Phong xụ mặt.
Sao cậu ta lại ngốc như thế, không nghĩ đến cớ này.
Giáng Tuyết nói: “Chủ tử, Vương phi, rất nhiều sân trong Vương phủ đã bị bạn của Tiểu Cửu Nhi đục lỗ, để phòng kẻ trộm lẻn vào, thuộc hạ tức khắc cho người giám sát trùng tu lại, còn việc nấu cơm… chi bằng cứ giao cho Thanh Phong”.
Thanh Phong vừa nghe thế bèn lo lắng.
Lỗ nhỏ như thế, tên trộm nào vào được?
“Chủ tử, thuộc hạ nấu cơm không ngon, thuộc hạ…”
“Được, sau này cơm nước trong Vương phủ sẽ do Thanh Phong đảm nhận”.
“Chủ tử…”
“Chuyện này cứ quyết định thế đi”.
Thanh Phong mặt mày ủ rũ, tức giận trợn mắt nhìn Giáng Tuyết.
Hắn ta không muốn nhận nhiệm vụ nấu cơm này nên đẩy sang cho cậu ta, như thế không nghĩa khí tí nào!
Cố Thanh Hy nhếch môi, bất lực lắc đầu.
Mặc dù đang cười nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa vài phần nặng nề, chẳng biết có phải là vì trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện hay không.
Ngày thứ hai sau khi cắt giảm thịt.
Tiểu Cửu Nhi ưỡn cái bụng căng tròn bò vào tẩm cung Cố Thanh Hy, nó phát ra tiếng xì xì phản kháng, tỏ ý bảo Cố Thanh Hy mau cho nó ăn uống lại như thường.
Cố Thanh Hy còn không thèm ngước mắt lên: “Không nhìn thấy thông báo của Vương phủ sao? Vương phủ bị ngươi ăn tới mạt rồi, không có thịt”.
“Dạ Mặc Uyên đã đồng ý cho ta ăn no thỏa thích rồi mà”.
“Hắn từng nói như thế nhưng hắn lại không hứa là cho ngươi no bụng cả đời, càng không nói để đám bạn, cô dì chú bác của ngươi đến ăn chực”.
“Bọn nó không phải là cô dì chú bác của ta”.
“Ngươi còn biết thế à! Ta còn tưởng ngươi ăn tới lú rồi chứ. Vậy ngươi còn nhớ ta là nữ chủ nhân của phủ Dạ Vương không, tài sản của phủ Dạ Vương cũng có một phần của ta”.
“Chủ nhân, ngươi bắt nạt rắn, dầu gì ta cũng cực khổ cứu cô về mà!”
“Nếu ngươi không hài lòng thì bây giờ có thể cút, không ai cản ngươi cả”.
Nghe thấy câu này, Tiểu Cửu Nhi vốn đang nói năng đúng lý hợp tình chợt im bặt.
Nó vặn vẹo cái thân béo ú bò đến cạnh chân Cố Thanh Hy, oan ức nói: “Chủ nhân, cô không thể qua cầu rút ván được”.
“Cút!”
Cố Thanh Hy suýt giơ chân lên đá nó một cái rồi.
“Ta đi rồi, sau này không còn con rắn nào bảo vệ cô đâu!”
“Ta nhớ là hình như trước đây ta là cao thủ cấp bảy, mặc dù bây giờ thực lực yếu hơn một chút nhưng chỉ cần ta mở phong ấn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục tới cấp bậc cao nhất. Khi ta khôi phục được thực lực mạnh nhất, chả nhẽ lại không đánh lại vài con thần thú cấp bốn sao?”