Cố Thanh Hy ngồi ở mép một quán trà, vừa uống trà vừa nghe người khác bàn tán.
Lại nghe thấy một người đàn ông trung niên lén la lén lút nói: “Ta nói cho các ngươi biết một bí mật, nghe nói thân phận thật sự của chiến thần Dạ vương gia là ác quỷ, hắn muốn ăn thịt người, nhưng lại sợ tin tức truyền đi, cho nên mới sai người mua nhiều thịt, dùng việc này đánh lừa dư luận, để cho người khác lầm tưởng thứ hắn ăn là thịt heo thịt dê... nhưng trên thực tế thứ hắn ăn chính là thịt người”.
“Phụt…”
Advertisement
Cố Thanh Hy phun nước trà trong miệng ra, suýt nữa đứng hình vì câu nói của người đàn ông kia.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy ngượng ngập nói ra: “Bị sặc thôi, ngại quá”.
Advertisement
Mọi người thu lại tầm mắt, tiếp tục bàn tán: “Sao ngươi biết chiến thần là ác quỷ, lại còn ăn thịt người?”
“Ta có một thân thích của thân thích của thân thích là người trong cuộc, chính miệng hắn ta nói cho ta biết, còn nói vương gia có thể cưỡi rắn, những rắn độc đó đều là hắn gọi tới, rất có thể vương gia còn muốn mưu phản đấy”.
“Ồ… thật hay giả vậy, nhưng với thế lực của vương gia, chẳng phải hắn muốn hoàng vị thì rất đơn giản sao, cần gì phải làm như vậy?”
“Xuỵt, loại chuyện đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói ra”.
“Đúng đúng đúng, không thể nói, không thể nói”.
“Ta lại lén lút nói cho các ngươi biết một bí mật, các ngươi biết Dạ vương phi chứ?”
“Biết, nghe nói chiến thần vương gia cưng chiều nàng vô cùng”.
“Chậc chậc chậc, ngươi chỉ biết một mà không biết hai! Ngươi biết vì sao vương gia cưng chiều nàng như vậy không, đó là bởi vì nàng da mịn thịt mềm, làn da còn non mềm hơn nữ nhân bình thường mấy phần, chiến thần vương gia muốn ăn nàng nên mới đối xử với nàng tốt như vậy. Hai ngày trước, vương phi đã bị vương gia ăn rồi”.
“A… cái gì… tin tức này là thật hay giả vậy, tại sao ta lại cảm thấy không thể tin nổi như vậy”.
“Đương nhiên là thật rồi, không tin ngươi chờ xem, chắc chắn mấy ngày nữa sẽ có tin tức truyền ra”.
Cố Thanh Hy suýt nữa phun thêm một ngụm trà ra ngoài.
Những người này đúng là ăn no rửng mỡ, chuyện gì cũng có thể tưởng tượng ra được.
Nàng ngẩng đầu, lại thấy không xa phía trước treo một lá cờ, trên lá cờ viết chữ ‘Tiêu’.
Bên cạnh lá cờ là một cô gái con nhà quan dịu dàng đang vác bụng bầu chỉ huy người hầu phát cháo cứu dân.
Trước lều cháo của các nàng, rất nhiều nạn dân đang xếp hàng, không ngừng rướn cổ lên, chờ đến lượt nhận cháo.
Cố Thanh Hy chỉ nhìn cô gái kia một cái là đã có ấn tượng tốt.
Cô gái tuổi không lớn, mang thai khoảng bảy tám tháng. Nàng ta có cử chỉ tao nhã, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, toàn thân tỏa ra hơi thở hiền lành lương thiện.
Thái độ với nạn dân khiêm tốn nhã nhặn, chẳng những không chê bai bọn họ dơ dáy bẩn thỉu, trái lại còn tự mình đi làm mọi chuyện, dặn dò bọn họ ngày mai có thể tiếp tục đến nhận cơm ăn.
Cố Thanh Hy hỏi ông chủ quán trà.
“Nữ nhân kia là ai? Trông thật hiền hòa”.
Ông chủ quán trà nghe vậy, cười tít cả mắt: “Tiểu thư, chắc lâu rồi ngươi không đến Đế Đô nhỉ?”