Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Xem như vậy đi”.
Những ngày này vì tìm kiếm Long châu, nàng bôn ba khắp nơi, cũng đã lâu không trở về Đế Đô rồi.
“Nàng ta là tam nữ nhi của Tiêu lão tướng quân, tên là Tiêu Uyển Nhi, nổi tiếng là lương thiện trong Đế Đô này. Mấy ngày trước Dạ quốc giao chiến với người khác, rất nhiều bách tính mất đi nhà cửa, trôi dạt khắp nơi, phải trở thành dân chạy nạn, một phần trong đó lưu lạc tới Đế Đô. Tiêu tiểu thư thương hại bọn họ, mỗi ngày tự bỏ tiền túi, mua gạo mua thuốc, phát cháo cứu dân”.
Advertisement
“Trừ Đế Đô, nàng ta còn thường xuyên chạy ra ngoài thành cứu tế nạn dân. Nếu không có nàng ta, cũng không biết đã có bao nhiêu nạn dân chết đói rồi”.
“Không phải nàng ta đang mang thai sao, còn đích thân ra ngoài thành cứu tế nạn dân?”
“Đúng vậy, còn là mỗi ngày đều đi đấy! Người của phủ tướng quân và phủ thượng thư đều khuyên ngăn nhưng nàng ta kiên quyết muốn đi, chỉ sợ người bên dưới không hết lòng. Tiêu tiểu thư thật sự lương thiện, không chỉ những nạn dân đó mà rất nhiều nhà nghèo khổ trong thành đều nhận được sự trợ giúp của nàng ta”.
Advertisement
Cố Thanh Hy nhìn nữ tử đang bận rộn, khóe miệng nhếch lên.
Lòng lương thiện này, trái lại rất giống Tiêu Vũ Hiên.
Mà vẻ ngoài cũng rất giống Tiêu Vũ Hiên.
“Nàng ta là phu nhân thượng thư sao?”
“Đúng vậy, nàng ta là phu nhân thượng thư Lễ bộ, thượng thư đại nhân cũng là một vị quan tốt. Phu thê bọn họ vô cùng ân ái, bạc trắng trong nhà đều lấy ra quyên góp cho bách tính nghèo khổ, rất được bách tính nghèo khổ kính mến”.
Cố Thanh Hy để lại một lượng bạc vụn rồi quay người đi đến phủ Tướng quân.
Phủ đệ của Tiêu tướng quân không khí khái giống những nơi khác, mà toát vẻ trang trọng nghiêm túc.
Trước cửa lớn là hai lính gác cửa, nàng vừa đến gần đã bị chặn lại.
“Làm phiền thông báo với Tiêu tiểu công tử Tiêu Vũ Hiên rằng có bạn tốt Cố Thanh Hy của hắn đến tìm”.
“Cố Thanh Hy? Đích tam tiểu thư của phủ Thừa tướng, chính phi của chiến thần vương gia?”
Hai lính gác cửa đưa mắt dò xét.
Sao Dạ Vương phi lại mặc đồ nam thế này?
“Cô nương, cho dù cô có phải Dạ Vương phi hay không thì cũng rất xin lỗi, mấy ngày gần đây tiểu công tử không thể gặp khách”.
“Vì sao?”
“Chuyện này… thứ cho ta không trả lời, cô vẫn nên rời đi đi”.
Thái độ của người gác cửa cũng coi như cung kính, nhưng từ trong ánh mắt bọn họ có thể nhìn ra được, bọn họ hoàn toàn không tin nàng là Dạ Vương phi.
Đúng vậy, nàng ăn mặc thế này, cộng thêm chẳng có tùy tùng nào, là ai thì cũng sẽ không tin.
“Ken két” một tiếng, cổng lớn của phủ Tướng quân bị mở ra, một nam tử mặc áo xanh ôn tồn lễ độ, cử chỉ tao nhã khiêm nhường chậm rãi đi ra.
Nam tử cũng chỉ khoảng chừng hai mươi, trong tay cầm một cây quạt giấy, vẻ ngoài thanh tú, phong thái hiên ngang.