Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Nàng ta không dịu dàng lương thiện, đoan trang hiền huệ như trong lời đồn.

Hắn ta đã từng đi cầu xin hoàng thượng, nhưng thái độ của hoàng thượng quá kiên quyết, hắn ta cũng không còn cách nào.

“Ngươi muốn ta khuyên hắn cưới Cố Sơ Vân?”. Nếu cưới Cố Sơ Vân thật, đời này Tiêu Vũ Hiên cũng đừng mong sống yên ổn.

Advertisement

“Lần đầu gặp gỡ, Tiêu mỗ quả thật không nên cầu xin Dạ Vương phi cái gì, nhưng quan hệ giữa Dạ Vương phi và gia đệ thân thiết, chắc hẳn sẽ không để cho gia đệ quá mức khó xử”, Tiêu Vũ Lâu khẽ cười nói.

Cố Thanh Hy cũng cười.

Advertisement

Nam nhân này không hổ là một trong Tứ Đại Tài Tử thiên hạ, đứng ngang hàng với Thượng Quan phu tử, vừa nhìn thấu triệt mọi chuyện, lại vừa biết cách ăn nói.

Cố Thanh Hy vào phủ cùng Tiêu Vũ Lâu.

Tất cả cảnh tượng trong phủ đều khiến nàng bất ngờ.

Nàng cho rằng phủ Tướng quân nên được canh phòng lớp lớp, rường cột chạm trổ, nhưng sau khi đi vào lại thấy nơi này rất ít tôi tớ, cho dù nhìn thấy thì cũng là người già cao tuổi.

Nơi này không trồng các loại hoa cỏ, cũng không có hòn non bộ nước chảy róc rách, mà chỉ có rau xanh đầy vườn.

Có lẽ là nhìn thấy khó hiểu trong mắt Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Lâu giải thích: “Phụ thân thương lính như con, hơn nữa lòng mang thiên hạ, ông ấy mang hết tiền kiếm được sung làm quân nhu rồi, lại không nỡ dùng tiền thuê tôi tớ, cho nên thu nhận một số người già mẹ góa con côi vào trong phủ, thứ nhất giúp những người đó có nơi yên thân gửi phận, thứ hai cũng có người giúp đỡ quản lý công việc trong phủ”.

Trong lòng Cố Thanh Hy chua xót không thôi, miễn cưỡng nói ra: “Phủ Tướng quân quả thật mang phong cách riêng”.

“Đúng vậy, phụ thân thường nói, trồng những hoa cỏ kia ngoài lãng phí đất đai ra thì chẳng có tác dụng gì, chi bằng trồng chút rau xanh hoa quả, còn có thể tặng cho bách tính nạn dân ăn. Cũng không sợ vương phi chê cười, chờ đến khi thu hoạch những rau xanh này, e rằng số để lại trong phủ không đến một phần, toàn bộ đều đưa cho bách tính, bổng lộc của mấy huynh đệ bọn ta cũng bị phụ thân cưỡng ép thu lại, thường xuyên đói bụng đến độ phải tìm huynh đệ ăn chực, bây giờ bạn bè vừa nhìn thấy ta đã lập tức trốn đi thật xa”.

Khóe miệng Tiêu Vũ Lâu vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

Hắn ta đang nói những lời mất mặt, nhưng sắc mặt lại đầy kiêu hãnh, giống như hắn ta cũng vô cùng đồng ý việc tặng những rau xanh này cho dân nghèo.

Lại nhìn y phục hắn ta mặc trên người, chỉ là vải thô may thành, thật sự khó mà tưởng tượng, hắn ta chính là một đại tài tử vang danh thiên hạ.

Càng như vậy, Cố Thanh Hy càng khó chịu.

Nếu Tiêu lão tướng quân là người tội ác tày trời, nàng còn có thể móc tim ông ta để luyện ra máu đầu tim.

Nhưng Tiêu lão tướng quân lại là một người tốt.

Một người tốt trung nghĩa yêu nước, thương lính như con.

“Đến rồi, đây chính là phòng ngủ của gia đệ, Dạ Vương phi cứ tự nhiên!”. Tiêu Vũ Lâu đưa chìa khóa cho Cố Thanh Hy, khóe miệng chất chứa ý cười, phóng khoáng rời đi.

Còn chưa tới phòng ngủ, cách một đoạn xa đã có thể nghe thấy tiếng gào thét, tiếng mắng chửi tức giận của Tiêu Vũ Hiên.

“Cút, cút hết cho ta! Ta nói cho các ngươi biết, cho dù ta chết cũng không cưới Cố Sơ Vân, các ngươi dẹp cái suy nghĩ đó đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui