Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Khi nào thì quan hệ giữa con và nàng tốt như vậy thế? Hai trái trứng đã đủ để hối lộ con rồi à?"
"Không dám đâu".
Advertisement
Thái Hậu tận tình nói: "Đương Đương, dù nàng là loại người nào con cũng phải nhớ đừng thân thiết với nàng quá".
"Tại sao vậy ạ?"
Advertisement
"Mẫu hậu sợ con thân thiết với nàng quá, mai sau sẽ có hại với con, nàng không đơn giản".
Cố Thanh Hy vừa rời khỏi học viện Hoang gia, Tịch Thấm đã tới tìm nàng.
"Thuộc hạ Tịch Thấm, ra mắt lâu chủ".
Cố Thanh Hy thấy nàng ta thì trong lòng không khỏi bồn chồn.
"Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu xảy ra chuyện gì à?"
"Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không sao nhưng bệnh tình của Thanh Tông Chủ đã rất nguy kịch. Mấy đại trưởng lão Ngọc tộc ngày đêm chăm sóc, song Thanh Tông Chủ vẫn... tối qua ngài ấy tỉnh lại, muốn gặp người lần cuối. Đại trưởng lão bảo thuộc hạ báo cho người, dù có tìm được viên Long Châu thứ bảy hay không thì hãy trở về Ngọc tộc một chuyến trước đã".
Cơ thể Cố Thanh Hy run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay chắp sau lưng cũng không nhịn được khẽ run.
"Là mười lăm tháng này, bệnh tình của huynh ấy nặng thêm hả? Mười lăm tháng trước Ngọc tộc làm sao?"
Nàng hiểu Dịch Thần Phi hơn ai hết, nếu không phải không chịu nổi nữa thì huynh ấy sẽ không mở miệng nói muốn gặp mình.
Huynh ấy biết rõ nàng vẫn đau khổ tìm kiếm Long Châu...
Tịch Thấm cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của nàng ta nhưng từ vẻ đau buồn toát ra trên người cũng có thể đoán được lần này huyết chú phát tác vào mười lăm hằng tháng còn nghiêm trọng hơn lần trước.
"Ngươi trở về nói cho đại trưởng lão, dặn ông ta dù làm thế nào cũng phải giữ được Thần Phi đại ca, bảo họ đợi ta thêm mấy ngày nữa. Mấy ngày sau..."
Trong mắt Cố Thanh Hy toát ra vẻ đau thương, không có nói tiếp.
Tịch Thấm lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra niềm hy vọng: "Chủ tử, ngươi biết được viên Long Châu thứ bảy ở đâu rồi ạ?"
"Ừ".
"Có cần thuộc hạ giúp người một tay không?"