Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Người phụ nữ này sẽ không trả thù hắn chứ?

“Không cởi thì giác hơi thế nào? Nếu ngài không muốn giác hơi, vậy ta đi nhé”.

“Giác hơi là để loại bỏ máu độc?”

“Không thế thì thế nào”.

Người có dáng người tốt chẳng phải có mình hắn, cần đề phòng nàng như đề phòng một tên trộm thế sao?

Đêm đó chỉ đơn thuần là vì nàng bị trúng độc mới cưỡng bức hắn được không, bây giờ có tặng lại cho nàng, nàng cũng không cần.

Dạ Mặc Uyên cắn răng nói: “Đổi phương pháp chữa trị khác”.

Phương pháp chữa trị này rất khó chịu, hắn kiên quyết không làm.

“Vậy làm theo phương pháp hôm nay, ngâm một tháng trước, đây là đơn thuốc”.

“Chỉ thế này?”

“Phải tự biết đủ, ngài cũng không nhìn xem hôm nay đã ép được bao nhiêu máu độc ra ngoài, cả vạc thuốc đều biến thành màu đen sền sệt rồi”.

Dạ Mặc Uyên bỗng nhìn đến chân của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy: “Chân của ta thật sự có hy vọng phục hồi sao?”

Cố Thanh Hy muốn nói không.

Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy tia hy vọng trong mắt hắn, lời nói ra lại biến thành: “Đương nhiên có hy vọng”.

Chết tiệt.

Nàng bị lừa rồi sao?

Muốn chữa khỏi chân cho hắn, còn khó hơn lên trời.

Cố Thanh Hy nén lửa giận, thở phì phì rời đi: “Trời sáng rồi, ta phải đi học”.

Thanh Phong không nói nên lời.

Chủ tử đồng ý cho nàng ta rời đi rồi sao?

Sao cậu ta cảm thấy nàng ta mới là chủ nhân của vương phủ, muốn làm cái gì cũng không cần chủ tử đồng ý.

Nhìn bóng lưng Cố Thanh Hy biến mất khỏi tầm mắt, Dạ Mặc Uyên xoay chiếc cốc bạch ngọc trong tay, ánh mắt sâu hiểm khó dò.

Giáng Tuyết bước lên bẩm báo.

“Chủ tử, sau khi đại hội đấu văn kết thúc, tổng cộng có mười tám nhóm người đã ra tay với Cố tam tiểu thư, trong đó có ba nhóm võ công cực cao, thuộc hạ phải tốn nhiều công sức mới đánh được bọn chúng”.

Dạ Mặc Uyên cười lạnh lùng, mười tám nhóm.

Xem ra không ít người muốn có được chuông Phá Hồn.

Giáng Tuyết do dự muốn nói gì đó.

“Nói”.

“Chủ tử, thuộc hạ phát hiện, hình như còn có một thế lực đang bí mật bảo vệ Cố tam tiểu thư, võ công của những người đó đều cực cao, không thua kém gì chúng ta, thuộc hạ điều tra rất lâu cũng không điều tra ra được manh mối, thuộc hạ thậm chí còn điều động cả Thiên Võng Các”.

Đôi mắt Dạ Mặc Uyên khẽ nheo lại, vô cùng hứng thú xoay chiếc cốc trà bạch ngọc.

Thiên Võng Các cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu tên tuổi ngang nhau, mọi tin tức lớn nhỏ trong thiên hạ đều không qua mắt được bọn họ, có tiếng là một Các một Lâu, quỷ thần đều sợ.

Người đến Thiên Võng Các còn không điều tra ra, thì chính là người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, hoặc người được Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu bảo hộ.

Cố Thanh Hy, cô rốt cuộc thuộc vế trước hay vế sau đây.

Tam tiểu thư không được yêu thương trong Phủ Thừa tướng?

Ha…

Nếu vậy, tại sao lại có người bảo vệ sau lưng cô?

Kẻ ngốc không biết chữ?

Hắn đã bí mật quan sát toàn bộ đại hội đấu văn.

Dạ Mặc Uyên còn nhớ ở đại hội đấu văn, Cố Thanh Hy tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thắng được rất nhiều bạc, hành cho Trạch Vương tơi tả, khóe miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ đến hắn cũng không nhận ra.

Mỗi một nụ cười một cái nhăn mày, từng cử chỉ hành động của nàng đều vô tình in sâu vào tâm hồn hắn.

Dạ Mặc Uyên chưa từng biết một người có thể thú vị như vậy.

“Tiếp tục điều tra, nếu không điều tra ra được, hãy điều tra từ trên người Dịch Thần Phi”, Dạ Mặc Uyên nói.

Dịch Thần Phi?

Thi Tiên của Triệu Quốc, tam tiên sinh nhà Nho?

Hắn ta có liên quan gì đến Cố tam tiểu thư?

Giáng Tuyết nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng biết chủ tử đã nghi ngờ Dịch Thần Phi, quan hệ giữa Cố tam tiểu thư và hắn ta chắc chắn không bình thường.

“Rút lại người của chúng ta”.

'”Rút lại? Chủ tử, ý của người là không cần bí mật bảo vệ Cố tam tiểu thư nữa?”

Hiện tại rất nhiều thế lực muốn có được chuông Phá Hồn, nếu không có người bảo vệ, e rằng Cố tam tiểu thư sẽ lành ít dữ nhiều.

“Nếu đã không điều tra ra thế lực đằng sau nàng ta, hãy để bọn chúng tự lộ diện”, trong mắt Dạ Mặc Uyên lóe lên một tia rét lạnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Tối qua, hắn cố ý để hai nhóm yếu nhất cướp chuông Phá Hồn, với sự thông minh tài trí của nàng ta, chắc hẳn không khó đoán ra được, chỉ cần chuông Phá Hồn còn ở trong tay nàng ta ngày nào, nàng ta sẽ gặp nguy hiểm ngày đó.

“Chủ tử, quản gia nói, đêm qua Liên Thái Phi đến, khóc lóc kể lể Cố tam tiểu thư làm bẽ mặt Trạch Vương ở đại hội đấu văn, còn thắng toàn bộ gia sản của Trạch Vương, Liên Thái Phi muốn xin người bênh vực”.

“Đuổi đi, nói với bọn họ, thiếu của Cố Thanh Hy bằng nào đưa hết bằng đó, cũng phái người chuyển lời đến Đương Đương công chúa bên đó”.

“Vâng…”

Thanh Phong, Giáng Tuyết lau mồ hôi.

Bọn họ đến để xin chủ tử bênh vực, chủ tử lại đuổi người ta đi như thế này, quá không nể mặt.

“Chuẩn bị bữa sáng, bản vương cùng Cố Thanh Hy dùng bữa”.

“Thuộc hạ lập tức đi mời tam tiểu thư”.

Thanh Phong vội vàng chạy ra ngoài, sợ Cố Thanh Hy đã rời khỏi vương phủ.

Giáng Tuyết chậm rãi đẩy xe lăn của hắn ra hoa viên.

Trong đình nghỉ mát ở hoa viên.

Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên, lại nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, có chút nghi ngờ.

“Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, Dạ Mặc Uyên, ngài lại muốn làm gì?”

“Đương nhiên là để cảm ơn cô”.

“Cảm ơn?”

Cố Thanh Hy mỉm cười.

Nếu thực sự muốn cảm ơn nàng, tối qua sao lại để Giáng Tuyết canh chừng nàng không cho nàng ngủ gật.

Mặc dù thức ăn không có độc, nhưng nàng cảm thấy bữa ăn không rõ lý do không dễ ăn.

Muốn dùng bữa với nàng sao? Vậy nàng sẽ để hắn buồn nôn chết.

Cố Thanh Hy bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt khiến người ta kinh hãi.

“Bữa sáng rất phong phú, ngài cũng ăn chút đi”, nói xong, Cố Thanh Hy vừa ăn như hổ đói, vừa gắp mấy miếng thịt cho hắn.

Đồng tử của Thanh Phong, Giáng Tuyết co rút lại, không dám tin nhìn khuôn mặt của nàng.

Cơ thể Dạ Mặc Uyên cũng khẽ chấn động, có chút đau lòng.

Khuôn mặt này là sao, sẹo rỗ mụn bọc đan xen khắp mặt, cả khuôn mặt gần như không tìm được chỗ nào lành lặn, ghê tởm khiến người ta buồn nôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui