Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Cố Thanh Hy hơi cong môi, cười mập mờ: “Tiểu Phong Phong đang quan tâm ta sao?”

Nàng vừa nói vừa uống thìa canh hạt sen, miệng phát ra tiếng chẹp chẹp: “Ừm, được đấy, còn rất ngọt”.

Cố Thanh Hy thấy hết phản ứng của mọi người.

Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy căng thẳng đứng dậy ngăn cản.

Diệp Phong thở gấp gáp, nâng tay dường như muốn ngăn cản nàng.

Đương Đương công chúa thì vừa mừng vừa sợ.

Cố Sơ Vân hả giận cong môi.

Và các học sinh khiếp sợ nhìn nàng.

Cố Thanh Hy “ực” một tiếng uống cạn bát canh hạt sen, dường như vẫn chưa thoả mãn: “Còn nữa không?”

Đương Đương công chúa trợn tròn mắt, khó chịu trả lời: “Hết rồi”.

Uống cạn cả bát?

Nàng không sợ tiêu chảy chết trong nhà xí sao.

Tiêu Vũ Hiên hoảng sợ: “Nha đầu xấu xí, cô có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Ta có thể khó chịu ở đâu được, canh hạt sen của Đương Đương công chúa ngon lắm, từ khi nhị tỷ nói Đương Đương công chúa muốn tặng canh hạt sen, ta vẫn luôn chờ mong, ngay cả bữa sáng cũng không ăn bao nhiêu, hầy, quả nhiên tỷ tỷ ruột của ta thật tốt, cho dù có bao nhiêu mâu thuẫn thì vẫn quan tâm đến ta”.

Nghe vậy, Đương Đương công chúa lập tức đen mặt, tức giận trừng Cố Sơ Vân.

Sắc mặt Cố Sơ Vân hơi thay đổi.

Cố Thanh Hy nói vậy là có ý gì?

Đổ tội cho nàng sao?

Nàng nói với Cố Thanh Hy rằng Đương Đương công chúa muốn bỏ thuốc nàng ta bao giờ?

“Cố Sơ Vân, ngươi đúng là tiểu nhân nham hiểm, ngươi ra đây cho ta”.

Đương Đương công chúa thét to, không quan tâm trong học đường có bao nhiêu bạn học đang nhìn mình, lập tức kéo Cố Sơ Vân ra ngoài.

Cố Thanh Hy cười nhạt.

Bỏ thuốc nàng?

Còn non lắm.

“Nha đầu xấu xí, cô thật sự không sao à?”

“Không sao, ngươi trách ta không để lại cho ngươi ít canh à?”

“…”

Tiêu Vũ Hiên tức giận trừng nàng.

“Ăn ăn ăn, cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Cái gì cũng dám ăn, cô không sợ bị bỏ độc chết à”.

Cố Thanh Hy bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong lạnh lùng ít nói.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang vẻ tìm tòi nghiên cứu.

“Tiểu Phong Phong, quê của ngươi ở đâu?”

Diệp Phong cúi đầu lật sách, cứ thế làm lơ nàng.

Diệp Phong quá ít nói khiến Cố Thanh Hy thấy chán, nàng duỗi người, cảm giác buồn ngủ kéo đến: “Ta chợp mắt một lát, đến giờ học gọi ta dậy”.

Nói xong, nàng tìm một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ say.

Mọi người sững sờ.

Lại ngủ?

Sao hôm nào nàng cũng ngủ trong giờ học vậy?

Chẳng lẽ người học giỏi đều học trong mơ à?

Lúc Cố Thanh Hy mơ màng tỉnh lại, Từ phu tử đang thao thao bất tuyệt cái gì đó.

Cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay đi.

Không phải đã bảo Tiêu Vũ Hiên đến giờ học gọi nàng dậy sao?

Giờ thì hay rồi, không biết Từ lão đầu lại muốn làm khó gì nàng đây.

“Quân tử học tập, nghe vào tai, nhớ vào lòng, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ…”

Cố Thanh Hy dụi mắt cho tỉnh, còn chưa kịp nắm rõ tình hình đã nghe Từ phu tử mừng rỡ nói.

“Cố tam tiểu thư dậy rồi sao, vậy thì mời Cố tam tiểu thư nói tiếp”.

Nói?

Nói gì?

Cố Thanh Hy nhìn với phía Tiêu Vũ Hiên, chớp mắt.

Tiêu Vũ Hiên dùng sách che mắt, quay đầu sang chỗ khác.

Từ phu tử giảng nhiều như thế, sao hắn ta biết Từ phu tử đang giảng cái gì được.

Cố Thanh Hy nhìn về phía Diệp Phong, không ngừng dùng mắt ra hiệu, nhưng Diệp Phong lại xem nàng như không khí, coi thường sự tồn tại của nàng.

Từ phu tử bước tới trước mặt nàng, cười nói: “Tam tiểu thư, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ, tiếp theo là cái gì, xin tam tiểu thư giảng cho mọi người nghe”.

Cái gì?

Bảo nàng đọc văn?

Đây không phải là thiên Khuyến Học của Tuân Tử sao?

Cố Thanh Hy thử đọc: “Lời nói đoan chính, hành động tao nhã, đều có thể làm gương. Tiểu nhân học tập, học bằng tai, nói bằng miệng. Giữa tai và miệng chỉ cách nhau bốn tấc...''

Từ phu tử chợt nhảy cẫng lên như gặp phải chuyện vui gì đó, kích động chỉ vào nàng.

“Lão phu đã nói với các ngươi rồi, dù Cố tam tiểu thư đang nghỉ ngơi, nhưng những gì lão phu nói, nàng đều nghe không sót chữ nào, Cố tam tiểu thư tập trung học tập hơn các ngươi nhiều, các ngươi phải học theo nàng. Đúng là một hạt giống tốt, trẻ con dễ dạy, trẻ con dễ dạy”.

Cố Thanh Hy đen mặt.

Ông già này, rốt cuộc đang khen nàng hay đang mắng nàng vậy?

“Không phải ta nói khoác đâu, từ lần đầu tiên Cố tam tiểu thư đến lớp học, ta đã thấy nàng đặc biệt hơn người khác rồi, có tiềm lực vô hạn, thử hỏi ai có thể đọc thuộc lòng được Thử Ly chứ? Lão phu cũng xem như người thầy đầu tiên của Cố ta tiểu thư ở học viện Hoàng gia, nhìn xem học sinh giỏi lão phu dạy dỗ đi, thật sự khiến học viện phải nở mày nở mặt mà”.

Từ phu tử không ngừng khen ngợi, còn kể lại chuyện nàng đã chiến thắng tài tử tài nữ các nước trên đại hội đấu thơ.

Thậm chí còn đọc lại bài thơ mà nàng viết.

Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu rồi.

Từ phu tử không phải đang mắng, mà là đang khen nàng.

Nhìn thấy ông ta nói mãi không xong, Cố Thanh Hy vội chen miệng vào: “Phu tử, ý của ông là ta có thể ngủ tiếp sao?”

“Đương nhiên là được, ngươi ngủ cũng có thể nghe giảng giỏi hơn bọn họ, lão phu cho phép”.

Cố Thanh Hy ngáp một cái.

Sao không nói sớm.

Hại nàng căng thẳng mất một lúc.

“Tiếp theo là Thượng Quan phu tử sẽ tiếp tục dạy các ngươi”.

Thượng Quan phu tử?

Thượng Quan Sở?

Phu tử xấu xa nham hiểm đó?

Thôi kệ, ngủ tiếp.

“Cố Thanh Hy ngủ gật trong giờ học, sau khi tan học vẽ lại tranh hôm nay năm mươi lần, chưa vẽ xong chưa cho về”.

Cố Thanh Hy bật dậy.

“Không phải Từ phu tử đã đồng ý cho ta ngủ rồi à?”

“Khi nãy là giờ học của Từ phu tử, Từ phu tử cho cô ngủ, nhưng ta thì không?”

Thượng Quan Sở cười dịu dàng, nét mặt hiền lành.

Cố Thanh Hy chỉ muốn xé rách mặt hắn ta.

Rõ ràng Thượng Quan Sở cố ý làm khó nàng.

Mỗi lần tới tiết của hắn ta đều bị bắt ở lại.

Cố Thanh Hy bực bội cầm bút lên, ai biết khi nãy hắn ta dạy vẽ cái gì chứ.

Nhưng nàng chợt cong môi, nâng bút vẽ soạt soạt lên giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui