Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cô thật sự sẽ vẽ năm mươi lần đấy?”
“Ta là học sinh ngoan, sao có thể không cố gắng hoàn thành bài tập mà phu tử giao được”.
Nếu người khác nói ra câu này thì còn không sao, nhưng Cố Thanh Hy nói ra, khiến ai cũng cảm thấy hơi không hợp lý.
Cố Thanh Hy ngồi giữa, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên ngồi hai bên trái phải của nàng.
Hai người đều nhìn xuống bức tranh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, mặt Diệp Phong thoáng chốc ửng đỏ, Tiêu Vũ Hiên đứng bật dậy, sợ hãi nói: “Nha đầu xấu xí, sao cô lại vẽ… tranh cấm hạ tiện như thế chứ?”
Giọng nói của Tiêu Vũ Hiên quá lớn, tất cả mọi người ở học đường đều nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Cố Thanh Hy trừng hắn ta.
Đồ miệng rộng này nói nhảm gì vậy.
Nàng còn chưa loan truyền bức tranh này khắp học viện, thậm chí là toàn bộ Đế Đô, cho mọi người nhìn thấy vẻ ngoài của chiến thần và Thượng Quan phu tử làm điên đảo chúng sinh đến mức nào nữa.
“Cố Thanh Hy, nộp bức vẽ của cô đây”, Thượng Quan phu tử ngồi trên ghế đầu, đôi chân mày đen hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy bức vẽ này chắc chắn có liên quan đến hắn ta?
“Phu tử, khi nãy ta ngủ gật quá lâu, chân tê rồi, không đi được nữa, hay là ta mở ra cho ngài xem luôn nhé”.
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm Thượng Quan Sở có đồng ý hay không, lập tức mở bức vẽ ra trước mặt mọi người.
“Shhh…”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Nữ tử đồng loạt đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Mấy nam tử trợn to mắt, nhìn bức vẽ trong tay Cố Thanh Hy với vẻ khó tin
Đây đây đây…
Không ngờ Cố tam tiểu thư lại vẽ… vẽ một bức tranh khó coi như vậy…
Trời ạ…
Đây chẳng phải là chiến thần và Thượng Quan phu tử sao?
Đây là tranh người lớn mà.
Tranh người lớn của hai người đàn ông.
Nhìn kỹ thì thấy chiến thần nằm dưới, Thượng Quan phu tử nằm trên, chiến thần nét mặt khó diễn tả, Thượng Quan phu tử mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt hai người đều mang theo màu đỏ khả nghi.
Cái này cái này cái này…
Cố tam tiểu thư muốn chết à?
Sao nàng lại dám vẽ chiến thần và Thượng Quan phu tử như thế.
Còn mở ra trước mặt mọi người nữa.
Nàng ăn gan hùm mật báo rồi ư?
Mọi người đều thấy sợ hãi, gần như không dám nhìn vào sắc mặt của Thượng Quan phu tử.
Đương Đương công chúa tức giận mắng: “Cố Thanh Hy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngươi có phải nữ nhân không vậy, tranh thế này mà ngươi cũng dám vẽ, cha mẹ ngươi không dạy người hai chữ liêm sỉ viết thế nào sao?”
Cố Thanh Hy nhún vai, lười nhác nói: “Mẹ ta chết sớm, còn người cha kia, ông ta thật sự không dạy ta, nhưng cô có thể hỏi Cố Sơ Vân, xem ông ta có từng dạy dỗ nàng ta không”.
“Ngươi… cái đồ nữ nhân không cần mặt mũi này”.
“Khuôn mặt ta xấu xí thế này, ta đúng là không cần, nếu công chúa muốn thì ta tặng cô, miễn phí luôn”.
Đương Đương công chúa tức đến mức giậm chân.
Bàn về tài mắng người, nàng ta không thể đấu lại loại nữ nhân đê tiện không được dạy dỗ kia.
Thượng Quan phu tử đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Cố Thanh Hy, giơ bàn tay mềm mại cầm lấy bức vẽ trong tay nàng, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.
Mọi người đều chuẩn bị xem trò hay.
Bức vẽ sỉ nhục như thế, dù là nam nhân nào cũng sẽ bị chọc giận.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Thượng Quan Sở trách phạt một trận.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Sở chỉ đóng bức vẽ lại, bình tĩnh thốt lên một câu.
“Tài vẽ tranh của tam tiểu thư không tệ, ta sẽ cho người gửi bức vẽ này đến cho chiến thần”.
Nà ní?
Đáng lẽ hắn ta nên thay đổi hình tượng dịu dàng, biến thành một kẻ hung ác mắng nàng một trận, sau đó xé rách bức vẽ mới đúng chứ?
Nếu thật sự đưa nó cho chiến thần, Cố Thanh Hy gần như không dám tưởng tượng nam nhân thù dai đó sẽ tức giận đến mức nào.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Ta thấy bức vẽ này không đẹp lắm, hay là ta vẽ một bức khác”.
“Ta thấy đẹp mà, cứ gửi bức này thôi”.
Cố Thanh Hy hỗn loạn trong gió.
Nàng muốn giật lại bức vẽ, nhưng Thượng Quan Sở đã cất nó vào lòng rồi.
Trước mặt các học sinh, nàng cũng ngại lấy lại bức vẽ từ trong lòng phu tử.
Sau đó, nàng lại thấy Thượng Quan Sở cười ung dung nói: “Cố tam tiểu thư vẽ ta tỉ mỉ như thế, chắc hẳn dung mạo của ta đã in sâu vào đầu tam tiểu thư rồi, nếu đã thế, vậy tam tiểu thư vẽ thêm một trăm bức vẽ của ta đi, nếu trước giờ học buổi chiều còn chưa vẽ xong, ha… Cô phải chạy năm trăm vòng quanh học viện Hoàng gia".
Rõ ràng đang là đầu xuân, nụ cười của Thượng Quan phu tử cũng như tắm gió xuân, nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình.
Cố Thanh Hy vỗ đầu mình.
Nàng tính sai rồi.
Nam nhân này còn mặt dày hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.
Năm trăm vòng?
Sao hắn ta không bảo nàng chạy đến chết luôn đi.
“Tan học, Diệp Phong đi theo ta lấy đồng phục học sinh mới”, Thượng Quan phu tử nói, sau đó rời khỏi lớp học.
Cố Thanh Hy buồn rầu ngồi xuống.
Mọi người trong học đường bàn tán sôi nổi.
“Các ngươi đoán xem chiến thần có ăn tươi nuốt sống nàng không”.
“Chắc chắn là có rồi, chiến thần giết người không chớp mắt, huống hồ tam tiểu thư còn vẽ ngài nằm dưới, hình ảnh đó, chậc chậc chậc, ta cũng ngại không dám nhìn, cũng không tiện nói nữa”.
“Còn nữa… phải vẽ một trăm bức vẽ của phu tử trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, ai có thể làm được chứ? Dù nàng không bị chiến thần giết thì chiều nay cũng sẽ chạy đến chết”.
“Đắc tội chiến thần thì thôi đi, sao lại đắc tội với cả Thượng Quan phu tử thế này, Thượng Quan phu tử là người mà cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt đấy”.
Trên mặt Cố Sơ Vân có ba dấu tát rõ ràng, là bị Đương Đương công chúa đánh.
Nàng ta vốn nên thẹn quá hoá giận, nhưng tưởng tượng đến việc chiến thần sẽ không tha cho Cố Thanh Hy, cuối cùng nàng ta cũng cảm thấy được an ủi.
Đương Đương công chúa cười nhạt: “Tự tạo nghiệp không thể sống, ngươi chờ hoàng thúc của ta giết chết ngươi đi”.
Cố Thanh Hy chống cằm, lười nhìn Đương Đương công chúa dù là một cái.
Mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt cảm thông.