Diệp Phong cầm Ôn Nguyên Châu trong tay mà cảm giác như nặng nghìn cân.
Hắn ta ngước lên thì thấy Viện trưởng trong bộ áo bào trắng, ba nghìn sợi tóc trắng xoã trên vai, trên mặt là nụ cười hiền lành, không có một chút tính toán, chỉ có đau lòng và thương tiếc.
Nhìn thấy nụ cười ấy, sự bình tĩnh ở nơi đáy lòng hắn ta như bị ném vào một tảng đá lớn, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Bấy lâu nay sự quan tâm này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn ta.
“Ôn Nguyên Châu quá quý giá, Diệp Phong... không thể nhận”.
Hắn ta trả Ôn Nguyên Châu cho Viện trưởng.
“Chỉ là một viên Ôn Nguyên Châu thôi, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho cậu”.
Viện trưởng đẩy Ôn Nguyên Châu về, cười bảo: “Cậu cứ coi học viện như nhà của mình. Nếu có ai bắt nạt cậu thì cứ đến tìm ta, gia gia sẽ trút giận giúp cậu”.
Diệp Phong khẽ run rẩy.
Những người khác kinh ngạc thốt lên: “Gia gia? Chẳng lẽ Viện trưởng muốn nhận hắn ta làm cháu trai?”
“Trời ạ, Diệp Phong quá may mắn, thế mà lại được Viện trưởng nhận làm cháu trai, sao ta không có mệnh tốt như vậy chứ?”
Cố Thanh Hy lầm bầm trong miệng: “Lão đầu, ông bất công quá đi, người đứng nhất đại hội đấu văn là ta, sao không thấy ông tặng quà gặp mặt cho ta nhỉ?”
“Tam tiểu thư nói đùa, chẳng phải vừa rồi ta mới tặng cô một câu sao?”
“...”
Một câu khó hiểu như thế, nàng còn không biết nó có nghĩa gì được không nào?
Kỳ Thánh lấy một quân cờ đen trắng có chất lượng bình thường từ trong ngực ra, chắp tay đưa tới trước mặt Cố Thanh Hy, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đây là quân cờ ta đã dùng khi mới học cờ. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với ta, ta xin tặng nó cho cô”.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng lấy cờ của ông ta để làm gì?
Có ăn như cơm được không?
Vả lại, nếu nhận cờ của ông ta, nói không chừng còn bị ông ta bám theo hơn cả đỉa.
“Cảm ơn ông nhiều lắm, nhưng ta đã bỏ cờ rồi, ông cứ giữ quân cờ của mình đi”.
“Sư phụ, sao cô có thể bỏ cờ được, đánh cờ là...”
“Dừng dừng, ta đau đầu”.
“Vậy ta sẽ đi tìm đại phu ngay”.
Nói xong, không đợi Cố Thanh Hy trả lời, Kỳ Thánh đã đi ra ngoài tìm đại phu.
Mọi người tiếp tục hâm mộ Cố Thanh Hy.
Nhưng Cố Thanh Hy lại dở khóc dở cười.
“Viện trưởng...”, khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Viện trưởng vỗ vai hắn ta, rầu rĩ thở dài: “Con là đứa trẻ ngoan, ông trời sẽ chiếu cố cho con. Nếu con không nhận Ôn Nguyên Châu thì là coi thường lão đầu ta đây”.
Diệp Phong cầm chặt Ôn Nguyên Châu, một nụ cười đã lâu chưa xuất hiện hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Viện trưởng, trái tim băng giá của hắn ta cũng trở nên ấm áp.
“Cảm ơn ngài”.
Một câu cảm ơn rất ngắn gọn nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Vũ Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy lão già này thần bí thế nhỉ? Ngoài chức viện trưởng ra thì ông ta còn thân phận nào khác không?”
“Ngay cả thân phận của Viện trưởng mà cô cũng không biết á? Ông ấy là quốc sư của Dạ Quốc chúng ta, có thể biết được quá khứ và tương lai. Nếu Viện trưởng đã nói trước kia Diệp Phong từng chịu rất nhiều đau khổ, vậy thì quá khứ của hắn ta không tốt lắm đâu”.
“Nói mơ hồ như thế, thật hay giả đấy?”
“Đương nhiên là thật, nha đầu xấu xí, trong lòng cô đang chấp nhất chuyện gì à? Tại sao Viện trưởng lại nói cô như vậy?”
Chấp nhất?
Nàng có thể chấp nhất với chuyện gì?
Khôi phục dung mạo?
Cái này không thể tính là chấp nhất được không nào?
“Những lời mơ hồ như thế mà ngươi cũng tin được à? Nếu ông ta lợi hại như thế, vậy ông ta có biết khi nào mình chết không?”
Tiêu Vũ Hiên muốn bịt miệng nàng lại.
Sao cái gì nha đầu này cũng nói được hết vậy?
Ở Dạ Quốc Viện trưởng rất được dân chúng kính yêu, câu nói này đủ để nàng chết đuối trong nước miếng của tất cả dân chúng Dạ Quốc.
“Cô không biết người đoán mệnh có thể tính cho người khác, nhưng không thể tính cho chính mình sao?”, Tiêu Vũ Hiên tức giận trợn mắt nhìn cô.
“Hai cô cậu đang thì thầm to nhỏ gì đó?”, Dung phu tử đột nhiên hỏi.
Tiêu Vũ Hiên duỗi lưng, viện một lý do không mấy thuyết phục: “Tối qua ta và nha đầu xấu xí đều ngủ không ngon, hôm nay đứng mà cũng nói mớ được, chúng ta đành bó tay”.
“...”
Một đàn quạ đen bay qua trên đầu Cố Thanh Hy.
Lý do này còn không bằng đừng giải thích.