Đúng như dự đoán, Dung phu tử lớn tiếng trách mắng: “Vô sỉ, ngoài ăn uống chơi bời, tình yêu trai gái ra thì cậu còn biết gì không hả? Còn cô nữa, đừng tưởng cô đạt hạng nhất đại hội đấu văn, giúp học viện nở mày nở mặt là có thể coi trời bằng vung, không biết lễ phép. Hôm nay sau khi tan học, hai người chạy mười vòng học viện cho ta”.
Lão già chết tiệt này, xuất hiện ở đâu cũng không đáng yêu chút nào.
“Hài tử, tối mai con có rảnh không? Nếu rảnh thì đến Tàng Thư Các, ta có vài lời muốn nói với con”, Viện trưởng có vẻ rất thiên vị và cưng chiều Diệp Phong.
Khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta trả lời một chữ: “Vâng”.
“Thái Hậu nương nương giá lâm...”
Vèo...
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thái Hậu đến đây làm gì?
Đứng đầu là Viện trưởng, mọi người đồng loạt thi lễ.
“Bái kiến Thái Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Đứng lên đi”.
Thái Hậu mặc bộ Phượng bào màu đen thêu mấy con Phượng Hoàng giương cánh bay cao, tuy đã có tuổi nhưng không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng trên mặt bà ta, chăm sóc rất tốt.
Cử chỉ và điệu bộ của bà ta rất thong dong cao quý, chỉ là vẻ sốt ruột thoáng qua trong mắt vẫn không thể giấu được Cố Thanh Hy.
Sau lưng Thái Hậu là Đương Đương công chúa.
Không biết có phải vì bị mắng hay không mà mắt Đương Đương công chúa đỏ hoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tràn đầy ấm ức.
“Không biết Thái Hậu đến học viện có việc gì không...”, Viện trưởng dò hỏi.
“Là thế này, Đương Đương công chúa còn nhỏ, kiêu căng thiếu hiểu biết, không ngờ con bé lại lấy ngọc Nguyệt Nha mà tiên hoàng tặng cược thua Cố tam tiểu thư. Miếng ngọc đó có chất lượng bình thường, không được tính là cao cấp, nhưng dù sao cũng là di vật mà tiên hoàng để lại, nó có ý nghĩa rất lớn đối với cô nhi quả mẫu chúng ta, không biết Cố tam tiểu thư có thể trả lại hay không?”
Mọi người hiểu ra.
Nhưng họ không ngờ chỉ vì một miếng ngọc mà lại làm phiền Thái Hậu đích thân đại giá quang lâm.
Chẳng phải bà ta chỉ cần truyền ý chỉ xuống là được sao?
Cố Thanh Hy cười mỉa mai.
Thái Hậu đang giấu đầu hở đuôi đây mà.
Nếu miếng ngọc này thật sự bình thường, vậy thì bà ta sốt ruột làm gì?
Đồ tiên hoàng thưởng cho Đương Đương công chúa không chỉ có một thứ này. Trong số ngân lượng mà Đương Đương công chúa trả cho nàng có không ít thứ là của tiên hoàng để lại cho nàng ta.
Cố Thanh Hy không nói gì.
Thái Hậu như hiểu ra điều gì đó, cười bảo: “Tất nhiên bản cung sẽ không lấy không. Chẳng phải Đương Đương thua ngươi một nghìn một trăm vạn lượng bạc sao? Bản cung sẽ đổi hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc lấy ngọc Nguyệt Nha của ngươi”.
Shh...
Xung quanh vang lên tiếng hít vào của mọi người.
Hai nghìn bốn trăm vạn lượng...
Có nhiều quá không?
Đương Đương công chúa nhảy cẫng lên: “Mẫu hậu, chỉ là một miếng ngọc Nguyệt Nha thôi mà, làm sao đáng giá hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc ạ?”
Thái Hậu khiển trách: “Con thì biết gì, đây là món quà do tiên hoàng tặng đấy”.
“Nhưng...”
Đương Đương công chúa còn muốn nói gì đó, Thái Hậu lập tức sầm mặt lại, ý cảnh cáo trong ánh mắt ấy hết sức rõ ràng khiến Đương Đương công chúa sợ không dám lên tiếng.
Nàng ta thật sự không hiểu.
Chẳng phải chỉ là một miếng ngọc thôi ư, có cần sốt sắng như vậy không?
Nàng ta đã muốn vứt miếng ngọc vỡ kia từ lâu lắm rồi.
Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên, kéo mạnh tay áo Cố Thanh Hy, vội vàng bảo: “Nha đầu xấu xí, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đồng ý đi, tận hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc, không ít đâu”.
Cố Thanh Hy hất tay hắn ta ra.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, câu này nói không sai chút nào.
Thái Hậu càng sốt ruột thì chứng tỏ miếng ngọc kia càng không đơn giản.
Nếu như lúc trước chỉ là nghi ngờ, vậy thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định miếng ngọc Nguyệt Nha đó không đơn giản.
Cố Thanh Hy cười ung dung, ra vẻ buồn phiền: “Thái Hậu nương nương, người đã nói như vậy, đáng lý ra ta nên trả ngọc Nguyệt Nha lại cho người, nhưng ta càng nhìn càng thích miếng ngọc đó, thực sự không nỡ”.
Đương Đương công chúa chỉ thẳng vào mũi nàng, mắng: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng có mà được nể mặt mà vô sỉ, hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc mà ngươi còn dám chê à?”
“Công chúa nói thật lạ lùng, ta thắng được ngọc Nguyệt Nha thì bây giờ chủ nhân của nó là ta. Ta muốn đổi với các cô thì đổi, không muốn đổi thì ta cũng không có gì không hợp lí cả. Chẳng lẽ các cô có thân phận cao quý hơn ta là có thể ép buộc ta đổi với các cô?”
Đương Đương công chúa giậm chân: “Mẫu hậu, con đã bảo nàng ta sẽ không dễ dàng trả lại ngọc Nguyệt Nha cho chúng ta rồi mà. Nữ nhân này là một người đanh đá, đanh đá không chịu nhịn ai cả”.
Thái Hậu không nén được giận, bà ta khẽ hé môi son: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, bản cung ra giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc để đổi lấy miếng ngọc này của ngươi”.
Shh...
Mọi người trong học viện Hoàng gia lại kinh ngạc.
Ngay cả mấy người nhóm Diệp Phong và Thượng Quan Sở cũng nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt khác thường.
Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc đổi lấy một miếng ngọc?
Cho dù đằng sau miếng ngọc này có ý nghĩa gì thì cũng không thể đáng giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa chỉ cảm thấy mẫu hậu của mình điên thật rồi.
Một miếng ngọc vỡ mà nàng ta đã định vứt đi từ lâu, mấy năm nay đeo trên người từng bị những công chúa và thiên kim khác cười nhạo, bây giờ còn phải bỏ ra nhiều bạc như thế để đổi.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy lỗ.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng muốn chết: “Nha đầu xấu xí, vừa phải thôi, ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, cô cũng lời gấp đôi rồi”.
Liễu Nguyệt, Vu Huy và tất cả mọi người trong học viện đều lo lắng thay Cố Thanh Hy.
Họ chỉ sợ nếu Cố Thanh Hy tiếp tục do dự, Thái Hậu sẽ đổi ý.
Nhưng đương sự Cố Thanh Hy lại không hề sốt ruột, nàng tỏ ra lười nhác, thỉnh thoảng còn gật gù đắc ý: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, đúng là không ít, có điều... Hôm qua ta đã thắng được rất nhiều tiền trong đại hội đấu văn, bây giờ cũng không thiếu tiền lắm, mà ta lại thật sự thích miếng ngọc này, phân vân quá”.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc”.
Shh...
Bốn nghìn vạn lượng bạc...
Trời ạ...
Thái Hậu điên rồi ư?
Một miếng ngọc vỡ mà lại đưa ra cái giá lớn như vậy?
Cố Thanh Hy bị lừa đá vào đầu hả, sao không đồng ý nhanh lên, còn ở đây bẻ ngón tay tính gì nữa?
Khi nói ra con số bốn nghìn vạn lượng bạc, tim Thái Hậu cũng run rẩy.
Bốn nghìn vạn lượng bạc, sắp đào hết của cải nhà bà ta luôn rồi.
Khi tất cả mọi người nghĩ Cố Thanh Hy sẽ đồng ý đổi với Thái Hậu, nàng lại chậm rì nói ra một câu khiến người ta muốn đánh nàng bẹp dí.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc, ta vẫn không muốn đổi cho lắm, nếu là năm nghìn vạn lượng bạc thì có lẽ ta sẽ đổi”.
Mẹ nó.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.