Tiêu Vũ Hiên xoa nắm đấm, cũng khá kích động: “Dạ Quốc chúng ta có một ngọn núi Tầm Long, bên trong có rất nhiều thánh phẩm cấp thấp và cấp trung, may mắn còn có thể tìm thấy thánh phẩm cấp cao. Ôn Nguyên Châu của Viện trưởng là tìm thấy trong núi Tầm Long đấy”.
“Rồi sao nữa?”
“Chỉ cần người đi vào tìm thấy bảo bối gì ở bên trong thì nó sẽ là của người đó, nhưng rất khó giành được tư cách đi vào núi Tầm Long, đương nhiên người của học viện Hoàng gia chúng ta có ưu thế, có thể được ưu tiên số người đi vào, đây cũng là một trong những lý do khiến nhiều người muốn vào học viện Hoàng gia”.
Dù Tiêu Vũ Hiên chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng Cố Thanh Hy cũng hiểu được đại khái, e rằng đại hội tầm bảo cũng không đơn giản như thế.
Người nào lấy được bảo bối thì bảo bối là của người đó?
Vậy cũng phải đợi đến lúc an toàn rời khỏi đại hội tầm bảo rồi tính.
Tình huống vì tranh đoạt bảo bối mà giết người cũng không hiếm thấy.
Thánh phẩm cấp cao ư?
Cố Thanh Hy sờ cằm, cũng cảm thấy khá hứng thú.
Nếu có thể tìm thấy một bảo bối như Ôn Nguyên Châu, cho dù có bị thương nặng hơn nữa cũng có thể chữa trị, có vẻ rất tốt.
Sau khi tan học, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên chạy quanh học viện Hoàng gia.
Mới chạy được hai vòng, Tiêu Vũ Hiên đã đổ mồ hôi đầm đìa, không thở nổi, thậm chí còn không thể đứng thẳng.
Nhìn sang thì thấy Cố Thanh Hy vừa chạy vừa ngắm nhìn ngọc Nguyệt Nha, vô cùng ung dung, nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn không thở gấp.
Tiêu Vũ Hiên ngạc nhiên: “Nha đầu xấu xí, chạy lâu thế mà cô không mệt sao?”
“Nếu mệt thì ngươi có thể nghỉ ngơi một lát, dù sao bọn họ cũng không quy định ngươi phải chạy xong trong vòng bao lâu”.
“Không phải cô có nhiều mưu kế lắm sao? Có thể nghĩ cách thoát được hình phạt lần này không?”
“Không phải chỉ mười vòng thôi ư, ta lười động não”, Cố Thanh Hy vừa chạy vừa nghiên cứu hoa văn trên ngọc Nguyệt Nha.
“Không phải chỉ mười vòng? Nha đầu xấu xí, cô có biết học viện Hoàng gia rộng đến mức nào không, ta mặc kệ, cô nhất định phải giúp ta, ta chạy hết nổi rồi”.
Tiêu Vũ Hiên mệt đến mức đi không nổi, bèn tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, cầm lấy cây quạt trong ngực, mở quạt ra tự mình phe phẩy.
Cố Thanh Hy đứng gần hắn ta, gió từ cây quạt thổi lên người nàng.
Hoa văn trên ngọc Nguyệt Nha chợt chuyển động.
Nàng giật mình, sau đó dừng lại: “Hình như hoa văn trên ngọc có thể chuyển động”.
“Có ư? Sao ta không thấy, chắc cô nhìn nhầm rồi”.
Cố Thanh Hy giật lấy cây quạt trong tay hắn ta, giẫm nhẹ chân, biến mất ở cuối học viện tựa như một cơn gió.
Tiêu Vũ Hiên dụi mắt.
Hắn ta vừa gặp ma à?
Sao tốc độ của cô gái xấu xí này lại nhanh thế?
Khinh công của nàng tốt đến mức nào vậy? Thậm chí có thể sánh bằng đại ca của hắn ta rồi.
“Này, nha đầu xấu xí, cô cướp quạt của ta làm gì, đó là cây quạt ta thích nhất đấy, cô trả lại cho ta”.
Tiêu Vũ Hiên đuổi theo, nhưng trước mặt làm gì còn bóng dáng của Cố Thanh Hy nữa, hắn ta chỉ có thể tức giận mắng một câu.
Trong một gian phòng ở góc học viện Hoàng gia.
Cố Thanh Hy thử quạt cho ngọc Nguyệt Nha, nhưng hoa văn trên ngọc lại không hề chuyển động.
Viên ngọc này ngoài việc nhẵn bóng thì không có gì đặc biệt nữa cả.
“Lạ thật, khi nãy rõ ràng mình thấy nó chuyển động mà”.
Cố Thanh Hy lấy ra một hộp gỗ đen từ trong lòng, trong hộp gỗ có chứa chuông Phá hồn.
Một cái chuông, một viên ngọc Nguyệt Nha, dường như giữa hai thứ này không liên quan gì đến nhau cả.
Nàng chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra.
Cố Thanh Hy cố chấp cầm lấy cái dùi gõ mạnh lên chuông Phá hồn.
Người đời đều xem chuông Phá hồn như bảo bối, không ai nghĩ đến việc đập vỡ nó, nhưng Cố Thanh Hy lại làm thế.
Lần đầu đập không vỡ.
Cố Thanh Hy lại đập rất nhiều lần, nhưng chuông vẫn không vỡ.
Cuối cùng khiến nàng mệt đến mức thở hồng hộc.
“Cái chuông rách này sao lại cứng thế, đập cũng không vỡ”.
Không thể đập vỡ chuông, Cố Thanh Hy lại dùng các cách như đốt, ngâm nước, ngâm thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì với chuông Phá hồn.
Chuông Phá hồn không biết được làm từ chất liệu gì, vô cùng cứng rắn, không thể làm gì được nó.
Kể cả viên ngọc Nguyệt Nha kia cũng không nghiên cứu được gì.
Cố Thanh Hy nổi giận cầm viên gạch lên muốn đập vỡ ngọc Nguyệt Nha để xem bên trong nó.
Nhưng viên ngọc này trị giá tận năm nghìn vạn lượng bạc, khiến tay cầm gạch của nàng cũng hơi run rẩy.
Nếu trong viên ngọc không có gì, hoặc là vỡ thành vô số mảnh vụn, thì năm nghìn vạn lượng của nàng sẽ bay theo gió.
Bây giờ cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu lúc đó Thái Hậu đã đau lòng đến mức nào.
“Bộp…”
Nàng cắn răng đập viên gạch lên ngọc.
Ngọc Nguyệt Nha vỡ tan.
Hoàn toàn không khác gì những viên ngọc bị vỡ khác.
Trái tim Cố Thanh Hy như chết đi một nửa.
“Năm nghìn vạn lượng bạc bị ta dùng gạch đập vỡ rồi sao? Ôi mẹ ơi…”
Trong lòng nàng như đang rỉ máu.
Cố Thanh Hy cầu mong kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng nàng phải thất vọng rồi, vì trên đời này hoàn toàn không có kỳ tích. Nàng tức đến mức hất rơi cả chuông Phá hồn và mảnh vỡ của ngọc Nguyệt Nha.
Ngọc Nguyệt Nha chạm vào chuông Phá hồn, hoa văn trên mảnh vỡ đột nhiên phát sáng.
Thậm chí hoa văn của nó còn nhanh chóng tróc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, lộ ra những chuỗi phù văn tương tự với phù văn trên chuông Phá hồn.
Cố Thanh Hy khẽ run.
Nàng ngạc nhiên nhìn phù văn trên ngọc Nguyệt Nha từ từ sáng lên, từng chữ bay lơ lửng trên bầu trời, cuối cùng như bị một lực hút rất lớn dán lên trên phù văn của chuông Phá hồn.
Chuông Phá hồn lập tức phát sáng, bay lơ lửng trên không trung.
Phù văn trên chuông và phù văn trên ngọc hợp lại làm một, phù văn loé lên ánh sáng vàng, cuối cùng tạo thành hình những con nòng nọc nhỏ.
Cố Thanh Hy cầm lấy chuông Phá hồn, tập trung quan sát.
Hoa văn như những con nòng nọc này trông giống như một tấm bản đồ.
Trên chuông có một phần là tấm bản đồ và một phần là phù văn không biết tên.
Chẳng lẽ…