Chuông Phá hồn là một bản đồ kho báu?
Chỉ khi nào giải mã được tất cả ký hiệu mới là bản đồ kho báu hoàn chỉnh?
Nếu chuông Phá hồn thật sự là một bản đồ kho báu, vậy thì…
Rốt cuộc bên trong nó đang cất giấu món bảo bối siêu phàm như thế nào?
Nàng đưa mắt nhìn quanh, ngọc Nguyệt Nha ảm đạm không còn ánh sáng, không còn độ ấm, chẳng khác nào một mảnh ngọc nát tầm thường, rõ ràng đã không còn giá trị.
Cố Thanh Hy lười nhác chơi đùa chuông Phá hồn, nơi đáy mắt toát lên sự hứng thú.
Nàng đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên toát đầy mồ hôi trên đầu, phẫn nộ nhìn nàng.
“Trời mưa rồi à? Sao trên đầu lại đẫm nước thế kia?”
“Nha đầu xấu xí, cô có biết cô nửa đường rời khỏi hại ta bị Dung phu tử phạt thêm mười vòng hay không? Ông ấy nói ta cố ý cắt đuôi thị vệ canh chừng, thả cho cô đi, cho nên mười vòng của cô chuyển qua cho ta, chân ta sắp rã ra rồi”.
“Ngoan, ta biết ngươi phải chịu ấm ức rồi, tối nay tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi thư giãn nhé”.
Nàng cười xấu xa, Tiêu Vũ Hiên lùi ra sau mấy bước: “Cô lại định đi tới Vô Ưu Quan? Ta không đi, lần trước gây ra chuyện chưa đủ mất mặt sao?”
Một loại sát khí bỗng nhiên dâng lên, kèm theo đó là ba mươi tám mũi ám khí.
Cố Thanh Hy biến sắc, tóm lấy áo của Tiêu Vũ Hiên kéo hắn ta sang bên cạnh, cơ thể nhanh nhẹn lướt đi, gian nan tránh khỏi ba mươi tám mũi ám khí.
“Keng keng keng…”
Ám khí bắn vào vách tường, cắm sâu vào gỗ ba phân, Tiêu Vũ Hiên sợ hãi rụt cổ lại.
Nếu ám khí này mà bắn vào người, chẳng phải sẽ bị xuyên thủng hay sao?
“Ai? Là ai nấp trong bóng tối đánh lén?”, Tiêu Vũ Hiên hét lớn.
Học viện Hoàng gia có nhiều cao thủ âm thầm bảo vệ như vậy mà còn có thể lẻn vào đây giết người? Thật là ngông cuồng!
Cố Thanh Hy nhíu mày, không khỏi siết chặt chuông Phá hồn trong tay.
Nàng giả vờ ung dung cười nói: “Còn có thể là ai khác ngoài đám trộm cắp cỏn con không ra thể thống gì, có thể là gần đây thấy ta thắng nhiều tiền quá nên tham chứ gì”.
Mặc dù Tiêu Vũ Hiên là công tử ăn chơi nhưng hắn ta không hề ngốc.
Ba mươi tám mũi ám khí đó mang theo sát chiêu, người đến không muốn để Nha đầu xấu xí sống sót rời khỏi đây.
Hơn nữa, đây là học viện Hoàng gia.
Mặc dù ngày thường nơi này trông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng ai cũng biết xung quanh học viện Hoàng gia có không ít cao thủ mai phục.
Một khi có người gây nguy hiểm đến tính mạng của học trò, những ám vệ đó sẽ đứng ra bảo vệ ngay lập tức.
“Nha đầu xấu xí, trộm cắp bình thường làm gì có võ công cao như vậy, ta thấy bọn chúng đang muốn cướp mạng của cô”.
“Cướp mạng gì chứ, ta lại chẳng đắc tội với ai, có lẽ là nhắm vào món đồ trên tay ta thôi”.
“Cô mà không đắc tội ai? Ở đại hội đấu văn, cô đã làm mất mặt Trạch Vương và sứ giả các nước, cô còn đắc tội với cả Thái Hậu và Đương Đương công chúa”.
“Bọn họ tài nghệ không bằng nên thua ta, ta có cách gì hơn chứ?”, Cố Thanh Hy nhún vai.
“Ta thấy chuông Phá hồn trong tay cô cũng không có tác dụng gì, có thể còn dẫn tới họa sát thân, chi bằng tìm chỗ nào vứt đi cho xong”.
Tiêu Vũ Hiên sốt sắng vô cùng, Cố Thanh Hy lại không hề quan tâm việc bị ám sát.
“Dù ta có vứt nó đi, đám người kia cũng sẽ không tin. Huống hồ, vất vả lắm ta mới thắng được nó, vì sao phải vứt đi?”
“Vậy tối nay cô đừng rời khỏi học viện Hoàng gia, nếu học viện không an toàn, bên ngoài chắc chắn sẽ càng nguy hiểm”.
Nói không chừng vừa ra ngoài sẽ có thiên la địa võng chờ đợi nha đầu xấu xí.
“Ta bảo chứ, từ lúc nào ngươi lải nhải giống như Thu Nhi vậy? Trời đã tối vậy rồi, ta quay về có khi còn phải hứng chịu cơn giận của chiến thần. Tối nay ta sẽ ngủ lại lớp học, không đi đâu cả. Ngược lại, nếu ngươi còn không mau về nhà, có tin cha ngươi sẽ đánh gãy chân ngươi không?”
“Thỉnh thoảng ta một đêm không về, cha ta cũng sẽ không nói gì, tối ta ở lại với cô”.
Tiêu Vũ Hiên ngáp một cái, buồn ngủ đến mức mí mắt không mở lên nổi.
“Đêm tối sương xuống, cô nam quả nữ, ngươi muốn để người của cả học viện hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta à?”
Tiêu Vũ Hiên sửng sốt, bỗng hiểu ra ý câu nói của Cố Thanh Hy.
“Nhưng ngộ nhỡ có sát thủ đến thì sao?”
“Không phải ngươi nói rồi sao? Học viện Hoàng gia ẩn giấu rất nhiều cao thủ, một khi tính mạng của học trò bị đe dọa, bọn họ sẽ xuất hiện, vậy thì ta còn sợ cái gì?”
“Tuy nói vậy nhưng lỡ như…”
“Làm gì có nhiều lỡ như như vậy, ngươi mau quay về đi”.
Cố Thanh Hy gần như quát lên mới đuổi Tiêu Vũ Hiên đi được.
Trong phòng, Cố Thanh Hy cất chuông Phá hồn trong tay đi.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Nàng lại muốn xem xem có bao nhiêu người muốn cướp chuông Phá hồn trong tay nàng, hoặc là ai muốn giết nàng.
Đợi Tiêu Vũ Hiên rời đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy thay một bộ đồ đơn giản, thản nhiên đi ra khỏi học viện Hoàng gia.
Đêm khuya, trên đường phố đế đô ít thấy bóng người, thỉnh thoảng có vài người thì đều là người gõ chiêng báo canh.
Cố Thanh Hy biết đêm nay sẽ là một đêm không bình thường, cho nên nàng mới tìm mọi cách đuổi Tiêu Vũ Hiên về.
Cố Thanh Hy đi đến trước lò rèn ở đầu phố đế đô thì dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lười nhác, giống như đang tự lẩm bẩm.
“Đêm tối âm u, xung quanh không người, các hạ còn không xuất hiện, chẳng lẽ muốn theo ta về nhà nấu lẩu ăn?”
Trong đêm tối, một thiếu niên vác theo đàn, mặc áo đen che mặt chậm rãi bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Thiếu niên tuổi không lớn, vóc người cao gầy cân đối, nhất là mặc bộ quần áo dạ hành vừa người, làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo vô khuyết một cách triệt để.
Sau lưng hắn ta đeo một cây đàn đen như mực, vô cùng bắt mắt trong bóng tối.
Ra ngoài ám sát còn mang theo đàn, con người này cũng thật phong nhã.
Cố Thanh Hy quan sát hắn ta, mơ hồ có cảm giác hình như đã nhìn thấy dáng vẻ này ở đâu đó.
Nàng chớp mắt, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, dáng người không tồi nha, chỉ là không biết mặt mũi có đẹp hay không. Nếu ngươi đủ đẹp, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho thêm tiền”.
Thiếu niên không có cảm xúc gì thốt ra một câu: “Ta chỉ cần chuông Phá hồn”.
“Vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi cần chuông Phá hồn để làm gì, nói cách khác, chuông Phá hồn này có bí mật gì? Nếu câu trả lời của ngươi làm vừa lòng ta, ta sẽ tặng nó cho ngươi, thế nào?”
“Ta chỉ cần chuông Phá hồn”, thiếu niên lặp lại lần nữa.
Nhìn đôi mắt trong trẻo kia, Cố Thanh Hy bỗng nhớ tới một người: Diệp Phong.
Đôi mắt trong trẻo ấy giống hệt Diệp Phong, chỉ là đôi mắt này lạnh hơn, lạnh đến mức ngay cả đến gần hắn ta thôi cũng có thể rét đến phát run.