Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Bỗng nhiên hai mắt lại sáng lên, một công tử mi thanh mục tú, thật là đáng chú ý.

Cái đầu kia lại kiên nhẫn thò ra: “Tên này cũng không được, ngươi xem bộ dáng hắn kìa, giống như Hoa Thiên vậy, không chừng cũng là một kẻ đoạn tay áo.”

Niên Tiểu Đao nổi giận, vung nắm đấm lên không chút khách khí, đập một quyền vào khuôn mặt khiến bản thân giận sôi gan kia.

“Tiểu bá vương chết tiệt, ta tìm cha cho con ta, liên quan gì đến ngươi.”

Chiến Bắc Việt tức giận trừng mắt nhìn nàng, quát to: “Bản vương là cha nó.”

Niên Tiểu Đao lại tung liên hoàn cước, in một dấu giày thật rõ ràng trên mặt hắn, rồi vỗ vỗ tay, bỏ lại hai chữ, bật cười một tiếng rồi đi.

“Tìm đánh!”

Tiết mục như vậy ngày nào cũng diễn tại Sòng bạc Tứ Hải.

Đến nỗi bây giờ, Chiến Bắc Việt chậm rãi ngẩng đầu, làm mọi người kinh hãi.

Trên mặt có vô số dấu giầy, phải, rất rõ ràng, hoa văn ở đế giầy cũng được in rất rõ.

“Aizzz………” Hai người lại thở dài một tiếng.

Mạc Tuyên và Chiến Bắc Việt liếc nhau, trao đổi một ánh mắt ‘Cùng là người lưu lạc thiên nhai!’, uể oải lắc đầu, lại ôm đầu võ vòng tròn trên đất.

Tiêu Phượng đá Chiến Bắc Diễn ra, vạn phần không có lương tâm, sau khi đá Hoàng đế Đại Tần văng ra, liền nhảy lên, chạy đến trước mặt Mạc Tuyên, cười hì hì hỏi: “Mau nói cho lão nương, ai khi dễ Đệ nhất tài thần của Đại Tần ta?”

“Thai khí! Thai khí a!” Chiến Bắc Diễn lo sợ biến sắc, hoàn toàn mất hết sự bình tĩnh của cáo già vạn năm, luôn mồm kêu.

Mạc Tuyên ngẩng đầu, hai mắt đầy nước mắt, ai oán nói: “Còn không phải là tỷ muội tốt của ngươi sao, bao nhiêu lưu hoàng như thế mà lại đòi một nửa.”

“Không có lời, không có lời a, cũng không biết nàng muốn làm gì, đó là bao nhiêu bạc a!” Hắn túm ngực, đau lòng lôi bàn tính ra tính tính toán toán, càng tính, nước mắt càng dâng trào mãnh liệt.

“Hừ!” Tiêu Phượng mất hứng thú, bĩu môi nói: “Ngươi quản Lãnh Hạ làm gì chứ, tất nhiên nàng sẽ có chừng mực.”

Nàng đỡ thắt lưng đứng dậy, thuận miệng nói: “Hơn nữa, cả ngày lẩm bẩm có lời, không có lời, từ lúc Lãnh Hạ tới Đại Tần, ngươi chưa từng được lời.”

Mạc Tuyên giật mình, sợ ngây người.

Hắn bị Tiêu Phượng đánh thức, bắt đầu nhớ lại những chuyện từ lúc mẫu sư tử tới Đại Tần, sau đó, phát hiện…………

Hắn quả nhiên là chưa từng được lời lần nào a.

Chưa nói đến cái chuyện thuốc dưỡng thai lần trước, hại hắn không có ba vạn lượng bạc, lại còn phải nộp thêm một phần thuế mỗi năm, lần này Mục Thiên Mục Dương mang về tin tức có một lượng lưu hoàng lớn, hắn còn chưa kịp vui mừng, đã bị một tin khác làm sợ hãi.

Nữ nhân kia lại muốn đưa một nửa số lưu hoàng đó tới biên quan, làm pháo hoa!

Hắn kêu cha gọi mẹ, khóc lóc thảm thiết, trơ mắt nhìn Mục Thiên Mục Dương dẫn thợ làm pháo hoa khí phách hiên ngang rời đi.

Từ đó về sau, tối nào hắn cũng nằm mơ, những đĩnh vàng, đĩnh bạc, thỏi bạc, thỏi vàng, từng cái từng cái giơ bàn tay nhỏ bé về phía hắn, bay bay tới biên quan.

Tim của hắn, đang rỉ máu a!

Mạc Tuyên hiểu ra, nữ nhân kia quả nhiên chính là khắc tinh của hắn!

Bốp!

Một tiếng thanh thúy vang lên, gọi phần hồn của Mạc đại công tử trở về, lại nhìn trong tay, bàn tính vàng của hắn đã bị đập thành hai nửa trong lúc hắn không để ý.

“A a a……… Ngươi đã ở biên quan rồi mà còn hại bản công tử làm gãy bàn tính.”

“A a a…….. Ngươi là đồ khắc tinh, ôn tinh, sao chổi!”

“A a a……….”

Trong ngự thư phòng, người nào đó oán niệm gào thét, thanh âm đau xót vang lên tận chín tầng mây.

==

“Hắt xì!” Trong lều, Lãnh Hạ chợt nóng một bên tai rồi hắt hơi một cái.

Chiến Bắc Liệt bật người vọt tới, khẩn trương sờ trán nàng rồi nắm lấy hai tay lạnh lẽo, đau lòng nói: “Có phải bị lạnh nên nhiễm phong hàn rồi không?”

Lãnh Hạ liếc mắt, cười nói: “Ta cũng không phải là giấy.”

Chiến Bắc Liệt nghĩ thầm, ai dám nói mẫu sư tử là giấy, nhưng phong hàn chính là đại sự.

Hắn không nói hai lời lao ra khỏi lều, lập tức không thấy tăm hơi, Lãnh Hạ cau mày không rõ, lúc sau Đại Tần Chiến thần lập tức phi như bay trở về, dắt theo Mộ Nhị ánh mắt mê man, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đại Tần Chiến thần chỉ Lãnh Hạ vội la lên: “Bắt mạch!”

Mộ Nhị bề bộn nhiều việc nhiều ngày nay, thực sự bề bộn nhiều việc.

Từ sau trận chiến kia, quân đội Đông Sở cũng thương vong rất nhiều, giống như Chiến Bắc Liệt nói, Đông Phương Nhuận chẳng qua là thay đổi cục diện, từ thua sang thắng thảm mà thôi.

Binh sĩ Đông Sở tố chất vốn kém, không nói đến một vạn quân bị Bắc Yến tiêu diệt, mà tám vạn đấu với bốn vạn tàn tinh Bắc Yến, chết mất một vạn, bị thương vô số.

Trong doanh trại rất bi thương, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Mộ Nhị là một đại phu, đương nhiên không thành đứng nhìn, cũng tự phát gia nhập vào nhóm quân y.

Nhưng, hắn là một thần y, đương nhiên không giống những đại phu bình thường, những vết thương nhỏ như gãy tay gãy chân hắn sẽ  không quản, chỉ có bị trọng thương thật sự, binh sĩ sắp chết, hắn mới có thể vươn bàn tay sạch sẽ cao quý kia ra.

Nhưng dù vậy thì hắn cũng đã không ngủ mấy ngày rồi, vừa rồi đã chữa trị coi như xong nên mới đi chợp mắt một chút, nào ngờ lại bị Chiến Bắc Liệt lôi đi.

Hắn bất đắc dĩ đi theo, oán niệm thì oán niệm, nhưng Lãnh Hạ có chuyện, đương nhiên không thể không quan tâm.

Song khi hắn cố gắng mở mí mắt sắp sập xuống kia, đờ đẫn bắt mạch cho Lãnh Hạ, Mộ Đại thần y ít có biểu tình thể hiện rõ sự oán niệm ở trên mặt.

Hung hăng nhíu mày, mím môi thật chặt, trong đôi mắt lên án rõ ràng, quanh thân vô cùng u oán, chỉ cần liếc nhìn hắn một cái là có thể hiểu rõ tâm tình của hắn: Bực bội.

Đương nhiên, qua nét mặt này, Chiến Bắc Liệt cũng hiểu tức phụ không có chuyện gì, là hắn sợ bóng sợ gió thôi, cho nên Mộ Đại thần y lúc này đã hoàn toàn không có giới trị lợi dụng, bị hắn trực tiếp bỏ quên.

Chiến Bắc Liệt khoát khoát tay, thuận miệng nói: “Cảm tạ, không phải là ngươi buồn ngủ sao?”

Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.

Mộ Nhị nhìn Lãnh Hạ đang nín cười, lại nhìn Chiến Bắc Liệt trong mắt hiện lên ‘Sao ngươi còn chưa đi?’, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ xoay người, ngơ ngác bước ra khỏi lều.

Đợi hắn đi, Lãnh Hạ nhàn nhạt cong khóe môi, nghiêng đầu nói: “Mộ Nhị càng ngày càng nhân tính hóa, không hề khô khan như lúc đầu gặp gỡ.”

Chiến Bắc Liệt gật đầu nói: “Đúng vậy, chắc là tiếp xúc với nhiều người, thần y Mộ Nhị vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không giao thiệp với người thế nhưng trong khoảng thời gian này, ở cùng chúng ta, đương nhiên sẽ có thay đổi.”

Lãnh Hạ rất vui mừng với sự thay đổi này của hắn, nàng vĩnh viễn cũng không quên được lúc mời gặp, khí tức quanh thân Mộ Nhị vắng lặng, hời hợt, trong con ngươi trong vắt ẩn chứa sự trống rỗng vô cùng.

Nàng coi Mộ Nhị là bằng hữu, đúng vậy, bằng hữu, số ít bằng hữu.

Cho tới nay Mộ Nhị giúp nàng vô số lần, cực kỳ nhiều, tuy rằng nàng không biết nguyên nhân lúc đầu Mộ Nhị đi theo nàng, nhưng cũng cảm giác được, hắn hoàn toàn không có ác ý, không có một chút xíu ý đồ.

Nàng đang nghĩ ngợi, liền cảm giác khí tức của người bên cạnh càng ngày càng lạnh, vị chua càng ngày càng nồng.

Chiến Bắc Liệt hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giọng nói chua lè: “Không cho nghĩ tới nam nhân khác!”

Lãnh Hạ bật cười, hắn u ám bổ sung: “Nhất là kẻ lỗ mãng kia!”

“A, vì sao vậy?” Lãnh Hạ nhướn mày hỏi.

Chiến Bắc Liệt bĩu môi, mất tự nhiên nói: “Lão tử nhìn hắn không thuận mắt.”

Lãnh Hạ không vạch trần hắn, nàng biết Chiến Bắc Liệt cũng coi Mộ Nhị là bằng hữu, bằng không cũng sẽ không sai hắn không khách khí như vậy, tựa như hắn sai Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên vậy, vì đối đãi thật tình, không có bất cứ điều gì không thuần khiết, chỉ đơn thuần là tình nghĩa bằng hữu, không cố kỵ nhiều như vậy nên lúc nào cũng trực tiếp sai bảo hắn.

Nàng dựa ở trong lòng Chiến Bắc Liệt, đột nhiên cảm thấy trời cao cũng khá quan tâm tới nàng, đã chết một lần, mà lại được sống lại, kiếp trước có Kiều Thanh, kiếp này có Chiến Bắc Liệt, Tiêu Phượng, còn có một số bằng hữu nhìn như tương giao nhưng thật ra tình nghĩa sâu nặng, như Mộ Nhị, còn có đám thuộc hạ Thí Thiên kia nữa, Lãnh Hạ cũng có thể khẳng định, bọn họ tuyệt đối trung thành  với nàng.

Chiến Bắc Liệt thấy tức phụ khó lộ ra được một cảm xúc tên là ‘Xúc động’, ôm chầm lấy nàng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Lãnh Hạ không trả lời, kéo đầu hắn xuống, đột nhiên hôn lên.

Trong lòng nàng nói: Đang nghĩ, ta thật may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui