Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri 

Ban đêm, giờ tý, bên cạnh doanh trại Bắc Yến đột nhiên nổi lên tiếng trống trận, ầm ầm vang dội giống như có đại quân đánh lén ban đêm.

Bọn lính vội vội vàng vàng mặc áo giáp vào, cầm binh khí lao ra khỏi lều, xếp thành hàng, nghiêm chỉnh đợi lệnh, trong mắt là sát khí bưu hãn muốn giết chết Đông Sở, sĩ khí dâng cao!

Ngột Đạt Cáp nắm chặt bảo đao, đứng trước mười vạn tinh binh, giọng nói thô kệch: “Nếu chúng không sợ chết không đợi đến mai, thì tối nay chúng ta cho chúng nhìn một chút.”

Ngột Đạt Cáp ngửa mặt lên trời cười to, mười vạn binh đồng loạt đáp lời: “Rõ!”

“Báo!” Đúng lúc này, một lính trinh sát chạy đến trước mặt Ngột Đạt Cáp, thở phì phò nói: “Trong phạm vi mười dặm không phát hiện quân địch.”

Tướng sĩ đồng loạt gắt một cái: “Con mẹ nó, lừa đảo.”

Ngột Đạt Cáp nổi đầy gân xanh trên trán, ánh đuốc soi rõ khuôn mặt giận dữ của hắn, hắn ném bảo đao sang bên cạnh, tiểu binh vội vàng đón lấy.

“Quay về lều ngủ!” Ngột Đạt Cáp hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi, móc mật hàm trong ngực ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi nửa tin nửa ngờ nhét vào chỗ cũ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ: “Để biểu hiện thành ý, Lỗ đặc biệt dâng việc quân cơ Đông Sở, Đông Phương Nhuận thực hiện kế nghi binh, cứ nửa canh giờ lại tỏ vẻ đánh lén vào ban đêm, quấy rầy giấc ngủ của đại soái.”

Ngột Đạt Cáp vốn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng sau ba lần giả vờ, hắn đã hoàn toàn tin, tiểu nhi Đông Sở không biết dò được ở đâu tin mai họ sẽ phát binh, nên tối nay hết sức quấy rầy.

Đến lúc tiếng trống trận lại vang lên, Ngột Đạt Cáp ngáp một cái, trở mình ngồi dậy, bịt tai lại lẩm bẩm: “Muốn bản soái ngày mai không có tinh thần phát binh, là có thể kéo dài chiến sự thêm mấy ngày, nghĩ hay thật.”

Trong quân doanh Bắc Yến, ở mỗi lều vang lên vô số tiếng mắng chửi.

“Con mẹ nó, cả đêm làm loạn.”

“Mau ngủ, mau ngủ, ngày mai giết hết, giết chúng nó kêu cha gọi mẹ.”

“May mà đại soái nhìn thấu tâm kế, dặn chúng ta không cần để ý tới, suýt thì trúng gian kế của tiểu nhi Đông Sở.”

Tiếng mắng chửi qua đi, bên trong doanh trại lại yên tĩnh, chỉ còn những âm thanh nhẹ nhàng của những bông tuyết bay trong trời đêm hòa cũng tiếng ngáy ầm ĩ trong lều.

Đến lúc phó tướng Trịnh Anh của Đông Sở dẫn năm vạn quân tiên phong đột nhập vào doanh trại Bắc Yến, hoàn toàn có thể nói là như vào chỗ không người.

Ngươi nói cái gì, đê tiện ư?

Ta đã đánh trống trận rất nhiều lần, là tại bọn chúng không nghênh chiến a!

Quân Đông Sở tập kích bất ngờ, đánh Bắc Yến trở tay không kịp, năm vạn quân thương vong không nhiều lắm, mấy nghìn quân đổi lấy gần ba vạn quân Bắc Yến tử thương, tuyệt đối có lời.

Đến khi  binh lính Bắc Yến kịp phản ứng, Trịnh Anh đã dẫn đại quân tẩu thoát, phủi mông một cái chạy vô tung vô ảnh.

Ngột Đạt Cáp đứng ở cửa doanh trại nhuốm đầy máu, siết chặt mật hàm trong tay, ngửa mặt lên trời thét lớn: “Đông Phương Lỗ, bản soái phải chém ngươi làm trăm khúc.”

Sau trận đánh lần trước, Ngột Đạt Cáp không để binh lại doanh trại nữa, để đề phòng bi kịch lại tái diễn.

Lập tức điểm đủ binh mã, toàn quân lên đường, bảy vạn đại quân Bắc Yến bắt đầu tấn công.

Bắc Yến không hổ là thiện tuyết chiến, tuyết phủ dày như thế, tầm nhìn bị cản trở, vậy mà quân Bắc Yến vẫn di chuyển cực nhanh, như giẫm trên đất bằng.

Vô cùng khác biệt với quân Đông Sở chật vật ở phía trước.

Nếu không có phó tướng Hoàng Trung dẫn một vạn quân bố trí mai phục dọc đường, không ngừng cản trở thì năm vạn quân tiên phong của Đông Sở ở phía trước, nhất định đã bị đuổi kịp và tiêu diệt hoàn toàn.

Một vạn quân này, có tác dụng giống một vạn dụ binh lần trước, là con tốt thí.

Chỉ có một kết cục là chết……….

Dùng tính mạng của bọn họ, đổi lấy mấy nghìn thương vong Bắc Yến, và ngăn cản quân truy kích.

Lúc này quân Bắc Yến, đã như một đám sói điên cuồng, bị Đông Sở năm lần bảy lượt đùa giỡn, đủ để khơi lên sự xúc động phẫn nộ trong lòng họ.

Một vạn con tốt thí này chính là mục tiêu trút giận của họ.

Trên nền tuyết trắng, không có bất cứ thi thể nào hoàn cảnh, thịt, máu, xương, nhuộm đỏ cả một vùng, những tiếng kêu kêu thê lương thảm thiết của bọn họ trước khi chết, vẫn vang vọng thật lâu ở nơi này, theo gió đến khắp nơi, tựa như một khúc bi ca tuyệt vọng.

Trong mùi máu tanh tưởi buồn nôn ấy, tướng sĩ Bắc Yến rốt cuộc cũng phát tiết được lửa giận.

Khi bọn họ chạy tới bên ngoài doanh trại Đông Sở, thì vừa vặn thấy năm vạn quân tiên phong co đầu rút cổ chạy vào doanh trại, viên môn chậm rãi khép kín.

Bên ngoài doanh trại đầy các cạm bẫy, đều đã bị tuyết phủ lấy, Ngột Đạt Cáp đứng trước viên môn, sát khí trong mắt bắt đầu bùng lên dữ dội.

Hắn giơ tay lên quát to: “Công doanh!”

Nhất thời, quân Bắc Yến nổi trống trận ầm ầm, tiếng trống nặng nề vang vọng.

Ngột Đạt Cáp một cước đá văng binh lính đang gõ trống, đoạt lấy dùi tự mình nổi trống, cánh tay tráng kiện đập liên hồi, những tiếng tráng dũng cảm quyết liệt, từng tiếng một, tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Tiếng trống như nổ vang bên tai mỗi người, làm lòng người kích động.

Đại quân Bắc Yến chỉ cần lại hơn bảy vạn người, được tiếng trống khơi dậy sĩ khí, bắt đầu công doanh như phát điên.

“Xông lên!”

Quăng dây, leo lên, bắn tên, đạn đá,……….

Phía dưới vô số binh lính Bắc Yến giống như châu chấu lao lên, tiếng áo giáp va vào nhau leng keng, binh khí sáng loáng nổi rõ trong màn đêm, sát khí nồng đậm tỏa ra bốn phía.

Tường cao tới mấy trượng, bọn họ quăng dây móc vào tường, bắc thang leo lên, phía sau có đội cung bắn tên yểm hộ.

Quân Bắc Yến hung hãn dũng mãnh, quân Đông Sở không thể nào đánh đồng, bọn họ để tay trần, ngậm chiến đao trong miệng, giống như một một con thằn lăng, bám thật chắc trên tường, bị hàng rào gai cào cho toác da, cả người đầy máu mà vẫn không sợ chết leo lên.

Binh lính Đông Sở ở trên đã bắt đầu luống cuống tay chân, chỉ có bọn họ mới biết được, hiện tại trong quân doanh không phải có bảy vạn tướng sĩ Đông Sở, mà chỉ có phó tướng Triệu Phong Sâm lãnh đạo hai vạn binh!

Hai vạn binh Đông Sở đối chiến bảy vạn binh Bắc Yến hung hãn như vậy, sớm đã làm bọn họ sợ vỡ mật.

Lúc này Triệu Phong Sâm cũng vô cùng khẩn trương, nhìn đám người đông kịt phía dưới, lại nhớ tới nhiệm vụ của hắn, nhất định phải giữ chân bọn họ một canh giờ.

Hắn cố gắng bình tĩnh, hét lớn: “Bắn cung!”

Từ những lỗ châu mai trên tường lập tức bay ra vô số mũi tên lao thẳng vào quân đội Bắc Yến đang leo lên.

Có binh lính Bắc Yến nắm lấy mũi tên vừa bay tới, ném ngược trở lại, giết chết một tên lính Đông Sở trên lầu.

Có binh lính Bắc Yến trúng tên, ngã xuống mặt tuyết, mãi mãi không bao giờ mở mắt nữa.

Nhưng mà Bắc Yến lúc này mới thể hiện sự dũng mãnh, cứ một người ngã xuống lại có một người thay thế, sĩ khí tăng vọt.

Khắp nơi đều là tiếng la hét chém giết.

Binh lính Bắc Yến phát điên gào thét, khiến mặt tuyết cũng phải run rẩy, âm vang trong núi rừng, làm binh sĩ Đông Sở vô cùng sợ hãi.

Động tác của bọn họ càng lúc càng nhanh, người cũng càng ngày càng nhiều, đến tạn lúc này, Đông Sở mới cảm nhận được sự chênh lệch của hai quân, quân Bắc Yến hung hãn như vậy, nếu nghêng chiến trực diện, không cần nhiều, chỉ cần ba hiệp là có thể xé tan phòng tuyến của bọn họ, giết bọn họ không chừa mảnh giáp.

Rốt cục, mấy tên lính leo lên được trên tường, vung đao chém bay đầu lính Đông Sở, máu tươi như những bông tuyết đỏ rực rỡ bay đầy trời.

Đúng lúc này, một thùng nước sôi hắt qua, binh Bắc Yến bị nước sôi làm bỏng rộp, ôm mặt kêu thảm rơi xuống khỏi tường.

Triệu Phong Sâm nuốt nước miếng một cái, quay lại ra lệnh cho quân Đông Sở sợ đến nỗi không biết làm sao: “Hắt a! Mau hắt a!”

Ngay lập tức, vô số thùng nước nóng giội xuống dưới, càng ngày càng nhiều binh Bắc Yến bị bỏng rất ngã xuống khỏi tường, gào khóc trong tuyết.

Tuyết còn đang rơi, vô số những bông hoa tuyết chậm rãi bay xuống.

Mới chỉ một lúc mà trên tường đã đông lại một lớp băng dày, những thùng nước không ngừng đổ xuống, làm lớp băng càng ngày càng dầy, chừng nửa thước.

Cả bức tường trở thành một bức tường băng.

Có binh sĩ Bắc Yến thử leo lên, vừa bước được một bước đã trượt chân ngã xuống.

Trên tường vui sướng cười: “Mãng phu Bắc Yến, lên a!”

Triệu Phong Sâm cũng tạm thời thở dài một hơi, đối mặt với quân đội Bắc Yến hung hãn như vậy, khí tức mạnh mẽ thấy chết không sờn này, hắn cũng giống như những binh lính khác, sợ.

May mà Thất hoàng tử nghĩ ra biện pháp xảo quyệt như vậy.

Bằng không, có thể kìm chân bọn chúng được một canh giờ không, rất khó nói.

“Thạch xa!” Ngột Đạt Cáp không hổ là đại soái Bắc Yến, tuy rằng không có đầu óc, thế nhưng kinh nghiệm mười phần.

Hắn gõ trống, lớn tiếng hét: “Bắn đạn đá!”

Một hàng thạch xa liên tục bắn những tảng đá lớn về phía doanh tường.

Ở những vị trí khác nhau trên tường băng, chợt xuất hiện những kẽ nứt, vết nứt càng lúc càng lớn, như mạng nhện chạy ra khắp phía, một tảng băng lớn rơi xuống.

Cũng trong lúc đó, trên tường vừa phóng ra mưa tên, vừa tiếp tục giội nước sôi, lấp lại chỗ băng vừa rơi xuống.

Thừa dịp nước còn chưa đông, Bắc Yến lần thứ hai ném móc câu, dựng thang, tiếp tục leo lên tường.

Triệu Phong Sâm khẩn trương, quát liên mồm: “Nhanh a! Hắt a! Đừng để cho bọn họ bắt đầu.”

Những thùng nước nóng liên tục đổ xuống, thế nhưng binh sĩ Bắc Yến đã có cảnh giác, tất cả đều đều mũ giáp, cầm dao găm đâm vào trong lớp băng, chậm rãi di chuyển lên trên.

Phía trên lên tục bắn tên, binh sĩ Bắc Yến giống như châu chấu nhào lên, cứ lớp này ngã xuống, lại có lớp khác nhào tới.

Băng đông trên tường đã bị nhuộm màu hồng, dưới chân tường là vô số xác chết, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, giữa nền tuyết tráng mà một bức tường nhuốm máu, hệt như một tòa Tu La địa ngục.

Binh Đông Sở trên lầu, sắc mặt đã trắng bệch, nhìn sang phó tướng, cũng sợ hãi run rẩy, Ngột Đạt Cáp cười lớn: “Chỉ cần lên được doanh lâu, thưởng cho mỗi người năm lượng bạc!”

Trọng thưởng tất có dũng phu!

Quân Bắc Yến lại được cổ vũ sĩ khí, luân phiên tiến công, người đầy mồ hôi và máu nhưng vẫn giống như không muốn sống nữa leo lên trên.

Trải qua một canh giờ chiến đấu kịch liệt, Yến quân lại tổn thất hơn vạn người, chỉ còn lại có hơn năm vạn binh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui