Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Đương nhiên Đông Sở cũng không hơn gì, tuy nói bọn họ thủ doanh, nhưng tố chất quá yếu, cũng tổn thất mấy nghìn người.

Sắc trời tảng sáng, binh Bắc Yến vẫn treo lơ lửng trên tường thành, còn chưa lên được trên đã ngã xuống.

Nhìn sang viên môn doanh trại, cũng không biết đã được mở từ bên trong từ lúc nào.

Binh Bắc Yến bò dậy từ dưới đất, sửng sốt, quay đầu hỏi: “Đại soái?”

Ngột Đạt Cáp chau mày, đầu óc hắn vẫn là không thể dùng được, nghĩ mãi không ra, cửa doanh trại mở ra như thế này là có mai phục gì?

Hắn vung tay lên, phân phó phó tướng Tái Cách: “Đi vào thăm dò một chút.”

Tái Cách dẫn một nhóm binh nhỏ theo, cẩn thận vào doanh trại.

Nửa khắc đồng hồ sau, hắn vẻ mặt mừng rỡ chạy ra, hưng phấn bẩm báo: “Đại soái! Bên trong doanh trại không có một bóng người, mạt tướng đứng trên lầu nhìn về phía xa thì thấy một đám Sở binh hốt hoảng chạy trốn! Đồ đạc bên trong cũng không mang đi thứ gì, lương thảo vũ khí chiến giáp bạc đều để lại không ít!”

Ngột Đạt Cáp sửng sốt, lập tức cười ha ha: “Tốt! Tốt! Tiểu nhi Đông Sở thấy chúng ta sắp công doanh thành công nên cụp đuôi chạy thoát!”

Ngột Đạt Cáp dẫn đại quân vọt vào, bên trong hỗn loạn, khắp nơi đầy quần áo, ngân lượng, hẳn là đám quân Đông Sở làm rơi lúc chạy trốn, thậm chí cũng không kịp nhặt lên, có thể thấy bọn chúng chạy trốn chật vật đến mức nào.

Quân Bắc Yến vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, đã rất mệt mỏi, sĩ khí cũng giảm đi rất nhiều, lúc này chợt trấn tĩnh lại, nhìn thấy vô số ngân lượng trên mặt đất, bắt đầu tranh đoạt, thạm chí đi khắp nơi tìm tòi, thấy thứ gì có thể sử dụng liền nhét vào trong ngực.

Ngột Đạt Cáp ngồi trên chiến mã, hét lớn một tiếng: “Tất cả dừng tay, theo bản soái đuổi theo đám chó kia.”

Quân Bắc Yến cầm theo vô số chiến lợi phẩm, lập tức chạy theo Ngột Đạt Cáp truy kích Sở quân.

==

Cũng trong lúc đó, sông Sở Yến.

Hơn sáu vạn quân Đông Sở, nhìn sông Sở Yến Giang cuồn cuộn, lại nghe tiếng reo hồ ở phía doanh trại truyền tới, nhất thời trừng mắt.

Cứ cho là bọn họ bỏ doanh trại, chạy trốn về biên quan Đông Sở, không ngờ lại thành thế này.

Một mặt là sông Sở Yến lạnh như băng tuyệt đối đông chết người, đi vào là không còn đường sống, một mặt là quân Bắc Yến đang hung hãn đuổi theo………….


Đông Phương Nhuận đứng ở trước mặt của sáu vạn tướng sĩ, áo choàng nguyệt sắc bay bay trong gió, giọng nói tựa như thở dài: “Nhuận vốn muốn để mọi người chạy thoát thân, nào ngờ lại biến thành một cục diện khó xử như thế này………..”

Quân Đông Sở mặt xám như tro tàn, run rẩy, có kẻ đã sợ đến nỗi ngồi bệt trên mặt đất.

Đông Phương Nhuận khẽ cong khóe môi, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài giống như có ánh sáng chói lọi, ẩn chứa vài phần mê hoặc, thanh âm chứa nội lực vang xa, như nổ vang bên tai mỗi người: “Các tướng sĩ, tình thế giờ đây ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta đã không còn đường lui! Nhà các người còn mẹ già con trẻ, vậy sao không đánh một trận, để cho quân Bắc Yến sáng mắt ra, chúng ta không phải những nho sĩ chỉ biết ngâm thơ viết văn, chúng ta cũng có thể liều mạng vì người thân. Muốn sống, muốn về nhà, thì liều mạng với Bắc Yến.”

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc mắt nhìn nhau, không thể không nói Đông Phương Nhuận đúng là một kẻ giỏi đùa bỡn lòng người.

Khuyết điểm của Đông Sở chính là sợ chết, mà chiêu này của Đông Phương Nhuận, hai mặt thụ địch, khiến bọn họ phải xông lên, không thể không giết.

Không giết không thể sống, không giết sẽ chết!

Quả nhiên, binh lính Đông Sở bị Đông Phương Nhuận kích động, đột nhiên dấy lên ý chí chiến đấu.

Bọn họ không muốn chết, nhà bọn họ còn có thân nhân đang chờ, nếu dù sao cũng phải chết, như vậy bọn họ sẽ liều mạng!

Tử chiến đến cùng, liều mạng!

Cho nên khi Ngột Đạt Cáp dẫn theo một đám quân Bắc Yến đầu óc mê muội, ý chí chiến đấu đều đã tan rã chạy tới, thừa thắng xông lên, vốn tưởng rằng cầm chắc thắng lợi, đối phương chẳng qua chỉ là một đám tiểu nhi Đông Sở chật vật chạy trốn, kêu cha gọi mẹ………..

Nào ngờ lại nhìn thấy sáu vạn binh mã Đông Sở đầy sát khí!

Sáu vạn đối chiến năm vạn, quân Bắc Yến nhất thời sửng sốt, sao lại không giống với dự đoán của bọn họ.

Này, nội dung vở kịch không phải như thế!

Bọn họ không kịp hô to một tiếng ‘Rút lui bị lừa’, đại quân Đông Sở đã xông lên, làm quân đội Bắc Yến tứ phân ngũ liệt.

Trống trận ầm vang, âm thanh kinh thiên động địa!

Người đang ở bước đường cùng có thể phát huy sức mạnh không thể ngờ tới, quân Đông Sở đỏ mắt, anh dũng xông lên, nhuệ khí không thể nào so với trước đây!

Nhìn thế kia, suýt nữa Lãnh Hạ đã cho rằng trước mặt nàng là quân đội Đại Tần!


Quân Đông Sở thế như chẻ tre, giết Bắc Yến, náo loạn chiến trường, một đống hỗn độn……….

Nhìn từng binh sĩ Bắc Yến ngã xuống, Ngột Đạt Cáp hét lớn: “Lui lại! Lui lại!”

Ngột Đạt Cáp nghĩ rất đơn giản, binh Đông Sở không biết bị làm sao, lúc này Bắc Yến đã không còn tâm sức đánh tiếp, cũng không có dũng khí đánh tiếp, chỉ cần thu binh, cấp tốc lui lại, rút về nghỉ ngơi và hồi phục, những…….. tiểu nhi Đông Sở tay trói gà không chặt này tuyệt đối không đánh lại bọn họ.

Bắc Yến hoảng hốt lo sợ, không có ý chí chiến đấu, hốt hoảng trốn chui trốn nhủi.

Nhưng mà Đông Phương Nhuận lại không cho bọn hắn cơ hội, từ lúc trước hắn đã lệnh cho Mã Đằng Bình bố trí mai phục.

Binh lính Đông Sở cũng không cho bọn hắn cơ hội, cho dù chết, cũng ôm chặt chân binh sĩ Bắc Yến, bọn họ giống như điên, như không cần mạng nữa, dù trên người có bị cắm bao nhiêu kiếm, cánh tay kia cũng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy.

Cánh tay vẫn bị cười nhạo là yếu ớt, trói gà không chặt, nay lại ôm chặt binh sĩ Bắc Yến, miệng phun máu tươi, hai mắt đỏ bừng, dùng tính mệnh đổi lấy cơ hội giết một binh sĩ Bắc Yến.

Trong khoảng thời gian này, Đông Sở đã bố trí xong, Mã Đằng Bình ra lệnh một tiếng, đại quân Đông Sở sững sờ một chút rồi nghe lệnh rút về.

Cũng trong lúc đó, vô số tiếng nỏ bắn vang lên.

Răng rắc răng rắc!

Mưa tên gào thét khắp bầu trời, trên không trung vô số lưới lớn đan vào nhau, những mũi tên mạnh mẽ xuyên qua cơ thể của binh sĩ Bắc Yến, nhất thời máu tươi vang khắp nơi, người ngã ngựa đổ!

Ngột Đạt Cáp từng mắt, trong đôi mắt hắn hằn đầy tơ máu, chậm rãi cúi đầu nhìn mũi tên cắm trước ngực mình, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Bản soái không cam lòng!”

Sắc mặt của hắn đột nhiên hồng hào không gì sánh được, giống như được chiếu sáng, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, đột nhiên sáng ngời………

Hắn như tên được lên dây, nhảy lên một cái lao về phía Đông Phương Lỗ.

Trong lúc Đông Phương Lỗ cau mày, trong lúc Đông Phương Lỗ hoảng sợ, Ngột Đạt Cáp giơ bảo đao lên chém bay thị vệ bên cạnh, đâm một đao vào bụng hắn.

Thậm chí Đông Phương Lỗ cũng không kịp hô kêu cứu, thậm chí còn không rõ tại sao Đại soái Bắc Yến lại giết hắn, mang theo nghi vấn ngập đầu và cái mỉm cười của Ngột Đạt Cáp ngã xuống vũng máu…..

Mất mạng.


Bầu trời rốt cuộc cũng sáng trở lại.

Tuyết dường như cũng mất hứng thú sau một hồi đại chiến nên chỉ rơi lưa thưa, dần dần ngừng lại.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, trải dần ra khắp bầu trời, ánh lên những cũng máu, mùi máu tươi khiến kẻ khác buồn nôn tràn ngập trong không khí, sông Yến Sở bị máu tươi nhuốm đỏ, dòng nước đỏ tươi kia dập dềnh lên xuống, hát một khúc nhạc sinh mệnh buồn.

Trận chiến này, tình thế nghịch chuyển hoàn toàn!

Trận chiến này, còn thê thảm oanh liệt hơn trận trước!

Trận chiến này, năm vạn quân tiên phong thương vong hơn một nghìn, một vạn quân phó tướng Hoàng Trung dẫn đi đều hy sinh, giằng co trên thành lâu làm mấy nghìn quân bị thương, trận tử chiến hy sinh hơn một vạn, Đại Hoàng tử Đông Sở Đông Phương Lỗ bỏ mạng trên chiến trường!

Trận chiến này, đại soái Bắc Yến Ngột Đạt Cáp bị loạn tiễn bắn chết, đại quân Bắc Yến thất bại thảm hại, mười lăm vạn đại quân, chỉ còn lại không tới ba vạn người, chạy trốn toán loạn.

==

Chỉ còn lại công việc sau chiến trận, tuy rằng Đông Sở thắng, nhưng nguyên khí đại thương, mười vạn đại quân chỉ còn gần năm vạn, trong quân doanh, bầu không khí vô cùng áp lực, trầm lặng.

Mộ Nhị lại tiếp tục gia nhập vào đội ngũ quân y cứu chữa, không thể không nói, có vị thần y này trong doanh trại, quả thật đã giúp Đông Phương Nhuận một ân huệ lớn.

Ngày hôm đó, Lãnh Hạ nhàn rỗi, ngồi ở bên ngoài lều của Mộ Nhị, nhìn hắn trị liệu cho binh sĩ.

Tại sao lại là bên ngoài lều?

Mộ Đại thần y sạch sẽ, trực tiếp vứt y đức thường ngày xuống sông Yến Sở, kiên quyết không cho những kẻ bẩn thỉu này bước vào lều của hắn.

Lãnh Hạ ngồi ở bên cạnh, nghe tiếng binh sĩ thê lương kêu rên, dùng mũi chân đá Mộ Nhị, cau mày nói: “Đừng để hắn lên tiếng.”

Mộ Nhị gật đầu, trực tiếp vứt luôn nhân tính xuống sông Sở Yến, ngón tay thon dài khẽ nhấn, tiếng kêu la của binh sĩ trực tiếp bị nuốt trở lại, miệng thì mở nhưng không thể phát ra âm thanh.

Trong mắt binh sĩ ẩn chứa sự lên án, hung hăng trừng mắt nhìn hai người, mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng này, còn có vị thần y kia, thật sự là không có nhân tính.

Lãnh Hạ bĩu môi, lại đá Mộ Nhị một cái, trong thời gian này, giữa hai người đã hình thành một loại ăn ý không gì tả nổi, Mộ Đại thần y lập tức hiểu ý, lại khẽ nhấn một cái nữa, binh sĩ mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.

Lúc Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận đến, chính là nhìn thấy một màn hai người liên hợp khi dễ kẻ khác.

Chiến Bắc Liệt nổi tính thê nô, trong mắt đầy sự yêu thương, cưng chiều, nhìn thế nào cũng thấy tức phụ khả ái a!

Tuy rằng hai chữ khả ái này dùng trên người mẫu sư tử, thật sự là không hợp.


Đã nhiều ngày nay, Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận, tuy rằng địch ý chưa giảm, nhưng cũng có vài phần tôn trọng, chiều hướng anh hùng gặp anh hùng, về phía Đông Phương Nhuận, bởi vì Chiến Bắc Liệt chỉ điểm, nghĩ tới dùng kế mê hoặc Ngột Đạt Cáp, thuận lợi giết chết Đông Phương Lỗ!

Mặc dù biết người này cũng chẳng tốt lành gì, chỉ muốn Yến Sở lưỡng bại câu thương, thế nhưng trong lòng không phải là không cảm kích.

Còn Chiến Bắc Liệt, cũng nghĩ rằng Đông Phương Nhuận này tuy rằng đê tiện vô sỉ, âm ngoan tính kế, hèn mọn bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, dáng vẻ cũng không tồi, thôi thì miễn cưỡng đặt vào mắt.

Hơn nữa chiến sự này cũng coi như đã kết thúc, đúng như hắn dự đoán từ trước, lưỡng bại câu thương, kế tiếp, Đại Tần cũng nên hành động một chút.

Cho nên nhiều ngày nay, hai người thường xuyên ‘Nói chuyện phiếm’ trong lều, cụ thể là trò chuyện cái gì, không phải là những chiêu thức đê tiện vô sỉ, âm ngoan bỉ ổi sao?

Đông Phương Nhuận một thân nguyệt sắc y bào, ôn nhuận như lúc đầu, không ai có thể nghĩ tới người này chính là kẻ đã dùng một vạn quân Đông Sở làm mồi nhử, thủ đoạn độc ác!

Hắn liếc mắt nhìn tiểu binh đã ngất đi, cũng kéo ghế ngồi xuống, ngồi ưu nhã thanh quý, ai không biết còn tưởng hắn ngồi vào long ỷ.

Lãnh Hạ vươn tay, Chiến Bắc Liệt bước lên vài bước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve, khóe môi giương lên, dặn dò: “Sao tay lại lạnh như vậy? Tuyết đã ngừng nhưng trời lại lạnh hơn, từ sau ra ngoài phải mặc nhiều một chút.”

Thanh âm kia, như là ngậm mật, như chảy ra.

Mộ Nhị ghét bỏ nhíu nhíu mày, Đông Phương Nhuận nhìn trời bĩu môi, đều có một ý: Khinh bỉ.

Lãnh Hạ lành lạnh nói một câu: “Chuyện Đông Phương Lỗ, ngươi định giải thích thế nào?”

Đông Phương Nhuận cười ôn nhuyễn, một tiểu binh dâng trà, hắn chậm rãi nói: “Quân báo là do Mã tướng quân viết, phái binh đưa về kinh đô.”

Ngụ ý: Quân báo là do Tướng quân viết, binh lính đưa, đâu có liên quan gì tới ta?

Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của Đông Phương Lỗ, Đông Phương Triệu tin hay không là một chuyện, nhưng mấy vạn tướng sĩ đều chính mắt nhìn thấy, Đại soái Bắc Yến Ngột Đạt Cáp điên cuồng liều mạng, chết cũng phải giết được Đông Phương Lỗ.

Nguyên nhân cụ thể ư?

Ai biết được, có thể là bộ dạng hắn không vừa mắt.

Mộ Nhị khẽ thở dài, rốt cuộc cũng cứu xong người này.

Hắn vẻ mặt không thay đổi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói: “Kế tiếp.”

Đám thương binh vẻ mặt sợ hãi, liên tục xua tay, lui ra ngoài: “Không nên phiền thần y, không nên, chúng ta chỉ bị chút vết thương nhỏ, đi tìm quân y là được rồi.”

Nói rồi nhanh như chớp chạy mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận