Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Hai tay Chiến Bắc Liệt vẫn ôm chặt lấy Lãnh Hạ, một hành lang hẹp, tối đen như mực không nhìn thấy gì.

Vừa rồi bọn họ đã đi qua một gian thạch thất đầy rẫy những đao thép, búa lớn, Chiến Bắc Liệt vận dụng khinh công mà vượt qua.

Nhưng mà sau khi đẩy cánh cửa ở gian thạch thất đó ra thì lại nhìn thấy con đường này, giống hệt con đường lúc trước.

Lãnh Hạ cau mày, hơi ngước đầu, nói rằng: “Cái này là kết thúc sao?”

Chiến Bắc Liệt ngẫm nghĩ hồi lâu, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi có nhớ có bao nhiêu bức tranh không?”

Lãnh Hạ thấy Chiến Bắc Liệt đột nhiên nhắc tới mấy bức tranh kia, liền nhớ lại, trả lời chính xác: “Mười một bức!”

Sau khi nói xong, Lãnh Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong các bức tranh kia khắc các loại giết người kinh khủng, ba gian thạch thất vừa đi qua, nằm trong số đó!

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng hình dáng thạch thất, nếu như sau mỗi cánh cửa có một bức tranh, như vậy bọn họ đã đi qua chín thạch thất.


Vì bọn họ luôn chọn cửa phía bắc nên chỉ phải trải qua ba gian mà thôi.

Tổng cộng có mười một bức, nếu đã qua ba, vậy thì thứ còn lại có thể suy tính.

Lúc Lãnh Hạ mở mắt ra, thanh âm của Chiến Bắc Liệt đã vang lên: “Còn hai cái.”

Đúng, còn hai cái!

Cũng không biết vận may của hai người như thế nào, hay là căn bản sẽ không đụng tới, hay là đụng cả hai cái, hơn nữa rốt cuộc là còn lại hai cái nào, bọn họ cũng không thể đoán ra, chỉ có thể vừa đi vừa tính.

Chiến Bắc Liệt bế Lãnh Hạ, tiếp tục đi.

Lãnh Hạ dựa vào lòng hắn, hơi nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: “Ngươi nghĩ đây là chỗ nào?”

Chiến Bắc Liệt nhướng mày, suy đoán: “Thông thường thì những chỗ thế này, không phải lăng mộ thì chính là bảo tàng.”


Chỗ này giống như một mê cung, lại có vô số cạm bãy, chắc chắn là bảo vệ cái gì đó, hiện giờ mới đang ở ngoài, lát vào trong sẽ rõ.

Ở đây, có thể là lăng mộ, cũng có thể là bảo tàng.

Lãnh Hạ gật đầu, đồng ý: “Ta nghĩ là lăng mộ, còn nhớ xương cốt mặc áo tang kia không, áo tang thô, giống như người xây dựng nơi này, có lẽ là chôn theo, chứ không phải người đi tìm bảo tàng.”

Thanh âm có chút mệt mỏi, dù sao cũng đã đi lâu như vậy, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, lúc này nằm trong lòng Chiến Bắc Liệt, không khỏi có chút buồn ngủ.

Thanh âm Chiến Bắc Liệt vang lên: “Tức phụ, ngươi có đói không?”

Nói không đói là giả!

Hiện tại Lãnh Hạ mới bắt đầu hối hận, lúc trước không nướng mấy con dơi kia, con người đến đường cùng mới vì giữ mạng mà nếm thử những thứ như thế, lúc hai người mới vào đường hầm, tuy không rõ con đường phía trước, nhưng cũng không cấp bách như vậy.

Cho nên tới giờ còn chưa thấy sinh vật sống nào, không biết đã bao lâu hai người chưa được ăn uống.

Phía trước có lẽ vẫn còn vô số cạm bẫy, không có thể lực đầy đủ……..

Lãnh Hạ không nghĩ nữa, biết đâu sau khi trải qua cạm bẫy, đi vào trong sẽ có mọi thứ.

Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ ở trong lòng, cong cong khóe môi, thanh âm ôn hòa: “Nghỉ ngơi một chút, ta chờ ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận