Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Lãnh Hạ phải tiến hành phổ cập giáo dục một phen về địa cầu thế kỷ hai mươi mốt cho Chiến Bắc Liệt.

Đại Tần Chiến thần giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi, ưng mâu trong trẻo, tiếp thu tri thức kiểu mới  được Lãnh lão sư truyền thụ, thỉnh thoảng lại quăng ra các vấn đề không tưởng.

Làm Lãnh Hạ muốn mắng người!

Lãnh Hạ khóc không ra nước mắt, không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi miệng nàng sắp khô rồi, mới có thể khiến Chiến Bắc Liệt tin, nơi nàng từng sống không có khác biệt gì với nơi này a!

Thế giới nàng sống, thật sự là tiên tiến hơn ở đây gấp vạn lần!

Chiến Bắc Liệt đứng dậy đi múc nước đun lên cho Lãnh Hạ.

Tức phụ nói nhiều miệng khô, cần uống nước nhuận hầu!

Hắn ôm lấy nàng, tràn trề hăng hái cảm thán: “Thật là một thế giới kỳ diệu!”

Lãnh Hạ hung tợn liếc mắt.

Chiến Bắc Liệt lúng túng sờ sờ mũi, ho khan một tiếng, hỏi: “Vậy bằng hữu của ngươi đâu?”

Đã biết cái thế giới mà Lãnh Hạ từng sống, hắn liền muốn biết cuộc sống của nàng, tất cả của nàng.

Nhắc tới cái này, Lãnh Hạ không khỏi có vài phần sầu não, ngả đầu dựa vào vai Chiến Bắc Liệt, chậm rãi nói: “Không biết hiện giờ nàng sống có tốt không, à, chắc là rất tốt, nữ nhân không có tim không có phổi này, ta chết, nhiều lắm thì nàng rơi một giọt nước mắt, rồi lại sinh long hoạt hổ.”

Chiến Bắc Liệt nhíu mày.


Lãnh Hạ nắm lấy tay hắn, lắc đầu nói: “Nàng tên Kiều Thanh, có thể nói là một người hoàn toàn khác với ta, nhưng chúng ta lại rất hợp nhau. Lòng của nàng rất lạnh, việc gì cũng không quan tâm, không để ai vào mắt, nhưng người thật sự được nàng để tâm, thì sẽ chiếm vị trí rất lớn trong lòng nàng, rất mâu thuẫn phải không?”

Ngón tay trắng nõn vuốt ve lòng bàn tay của hắn, từng chút từng chút một.

“Cho tới nay, duy nhất chỉ có ta được nàng để trong lòng, cái chết của ta sẽ mãi mãi là vết thương trong lòng nàng, nhưng ở bên ngoài, sẽ không lộ ra dù chỉ là một chút, luôn là bộ dạng không tim không phổi.”

Lãnh Hạ bĩu môi, nhớ lại tính cách Kiều Thanh, mím môi nói: “Nàng có vài phần bóng dáng của Tiêu Phượng, không câu nệ tiểu tiết, tùy tiện, lại có vài phần bóng dáng của Tiểu Đao, giống như một kẻ lưu manh, nhưng lại khác hai người đó, nàng rất giảo hoạt, như hồ ly, đến tận bây giờ ta cũng chưa thấy ai có tâm tư kín đáo như nàng.”

Chiến Bắc Liệt nhấc nồi nước xuống, để qua một bên.

Nhìn khóe môi Lãnh Hạ vương ý cười, và hồi ức trong mắt, đột nhiên đối với nữ nhân chưa từng gặp mặt kia, sinh ra vô vàn cảm kích.

Cảm kích nàng ấy, lúc không có hắn, đã đi cùng mẫu sư tử hơn hai mươi năm cuộc đời, cho nàng ấm áp duy nhất đáng quý……..

Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt híp dần mắt lại, nắm được vấn đề mà hắn đã bỏ quên.

Hắn quay đầu, nhìn thẳng vào tức phụ, bất đắc dĩ nói: “Tức phụ, hai mươi sáu tuổi………”

Nàng sửng sốt, lập tức bật cười, nhìn bộ dạng ai oán của người này.

Lãnh Hạ cười gập cả người lai, vừa nhìn Chiến Bắc Liệt sắp phát giận, liền phải vuốt giận, hai tay ôm lấy cổ hắn, cưới nói: “Ở đó chúng ta khác ở đây, không kết hôn sớm như vậy, à, ý ta là thành thân, nữ tử phải hai mươi tuổi mới được thành thân, đây là tiêu chuẩn thấp nhất, hai mươi sáu tuổi chưa thành thân có khối người, yên tâm yên tâm.”

Chiến Bắc Liệt bĩu môi, nói không rõ cảm giác trong lòng.

Mẫu sư tử trải qua hai mưới sáu năm không có hắn, là một nút thắt trong lòng hắn, khoảng thời gian đó mãi mãi hắn cũng không có cơ hội tham dự, lại mê man không rõ. Không phải hắn để ý tới quá khứ của Lãnh Hạ, dù nàng đã thành thân thì tình cảm của hắn dành cho nàng cũng sẽ không thay đổi hay giảm đi chút nào.

Lòng của Đại Tần Chiến thần lại dâng lên vị chua, vì cái giả thiết căn bản là không tồn tại kia.

Hắn không phải không thừa nhận, từ lúc quen biết mẫu sư tử, ở chung, hiểu nhau, hắn đã thay đổi hoàn toàn, trong lòng chỉ còn lại mẫu sư tử hung hãn thôi.

Nghĩ như vậy, Chiến Bắc Liệt hung hăng trợn mắt nhìn kẻ đầu sỏ, trừng mắt làm nàng khó hiểu, chỉ có thể âm thầm cảm thán một câu.

Tâm tư nam nhân sâu như biển a!

Hiện tại Chiến Bắc Liệt rất khó chịu, rất không thoải mái, nhất là nhìn dáng dấp mơ hồ của Lãnh Hạ, càng hận, ngứa răng.

Cho nên, Đại Tần Chiến thần càng nghĩ, càng quyết định dùng biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, nghiêm phạt.

Hắn còn chưa quên nồi nước kia nên vào bếp rót một chén nước cho tức phụ uống nhuận hầu.

Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm đến khi cốc nước kia cạn, thiết thủ đột nhiên vươn ra, ôm lấy Lãnh Hạ thật chặt, sải bước về phía sương phòng.

Khí thế kia, quả thực là mãnh hổ a!


Rất hùng dũng!

Lãnh Hạ bị hắn ôm, khó tin chớp chớp mắt, người này, không phải là lại muốn……….

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Chiến Bắc Liệt đã đạp cửa phòng, ném nàng lên giường rồi nhảy lên theo, hùng hổ nhào tới.

Kiếm ăn.

(*) Dã phong vô vũ dã vô tình: Ta chỉ tìm được câu này trong một bài thơ, cũng không hiểu lắm nghĩa của nó trong ngữ cảnh trên. ai biết thì giúp hộ nhé! ^^

Định phong ba (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn) 

Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, 

Hà phương ngâm khiếu thả từ hành. 

Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, 

Thuỳ phạ! 

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.

Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh, 

Vi lãnh, 

Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh. 

Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ, 

Quy khứ, 


Dã vô phong vũ dã vô tình.

Dịch thơ:

Rừng động đừng nghe chuyển lá cành 

Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh 

Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng 

Nào ngán 

Áo tơi mưa khói mặc bình sinh

Vi vút gió xuân xay chợt tỉnh 

Hơi lạnh 

Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh 

Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước 

Rời bước 

Cũng không mưa gió cũng không hanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận