Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Hàm Hương Nhã Trúc.

Đại Tần Chiến thần khí phách hiên ngang đạp văng cửa phòng, mau chóng ném tức phụ lên giường, cười gằn bắt đầu cởi quần áo, đang muốn nhào vào………….

Chung Trì xuất hiện.

“Gia, ngài đoán xem…….” Chung Trì hấp tấp xông vào, miệng đang gào thét lớn, vừa thấy hai người như thế này, lập tức ngây dại.

Hắn vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, giẫm nửa bước vào trong, một cử động nhỏ cũng không dám, trên trán viết rõ ràng ba chữ: Đã gây họa!

Nhìn xem, bộ dạng gia như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

Máu trong người Chung Trì lập tức đông thành băng, mở to hai mắt nhìn, nuốt nước miếng một cái, ngượng ngập lùi từng bước ra ngoài: “Cái kia, cái đó, tiếp tục, tiếp tục,……”

“Cút!” Chiến Bắc Liệt rít lên một tiếng, làm Chung Trì nhanh chân bỏ chạy.

Chung đại ám vệ chạy được nửa đường cũng không quên quay lại đóng hộ cái cửa!

Thái độ phục vụ này, hoàn hảo!

Chiến Bắc Liệt xanh mặt, vừa quay đầu liền thấy tức phụ đang chống tay nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen dài xõa tung, loại máu nóng chỉ thuộc về nam nhân, lại sôi trào!

Đại Tần Chiến thần chỉ thiếu chưa tru lên như sói thôi, hai mắt đổi thành màu xanh, đạp đạp chân mấy cái rồi lao tới, ôm Lãnh Hạ đặt ở dưới thân.

Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm môi Lãnh Hạ, di chuyển từng chút từng chút một tới gần, cảm nhận được nhịp đập trái tim mình ổn định dần và phát ra một tiếng thở dài.

Két………

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, Chung Trì thận trọng nói: “Gia, lúc nãy chưa kịp nói, có tin tức của Hoàng hậu.”

Lần này Đại Tần Chiến thần thực sự thở dài, vừa nghe những lời này hắn liền biết việc hôm nay hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Quả nhiên, Lãnh Hạ đẩy hắn ra ngay lập tức, tốc độ kia, lực đạo kia, không chút do dự, làm hắn tức giận, tức phụ của hắn a, nam nhân mãi mãi không phải là người quan trọng nhất của nàng, hắn luôn xếp sau hoàng tẩu.

Nếu yêu nàng, phải biết chấp nhận nàng vì hoàng tẩu và một cước đá văng mình, giống như lúc này.

Lãnh Hạ nhanh chóng túm tóc thành đuôi ngựa ở sau đầu, nói với Chung Trì đang ngồi xổm ở cửa: “Đi vào, nói rõ.”

Chung Trì nháy mắt mấy cái, liếc nhìn gia anh minh thần võ của hắn đang bày ra bộ mặt oán phu, nghĩ thầm, Chung Thương nói không sai, Tiểu Vương phi của chúng ta, chính là một đóa hoa bưu hãn!

Hắn nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, đi vào phòng rồi bẩm báo: “Vương phi, mỗi thành trấn đều có cứ điểm ám vệ, người của chúng ta quan tâm thu thập tất cả các tin tức lớn nhỏ, lúc trước không để tâm lắm nhưng đến hôm qua người nói Hoàng hậu có thể rời cung, Vương gia phân phó để tâm chú ý, các huynh đệ mới báo về những tin tức này.”

Lãnh Hạ gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.

Chung Trì nín cười, nín làm mặt đỏ bừng, bắt đầu nói.

“Hai mươi ngày trước, Đạc Châu, có một nam nhân mang thai trà trộn vào thanh lâu, rồi bị phát hiện là một nữ nhân mang thai dịch dung, bị đuổi ra! Nữ nhân này rất cay cú, cũng có chút công phu, liền làm ầm ĩ ở thanh lâu. Rồi có người báo quan, nàng thấy đối phương người đông thế mạnh, liền trộm ngựa rồi nhanh như chớp chạy mất dạng.”

Lãnh Hạ bóp trán cười khổ, cái này tuyệt đối phù hợp với tính tình Tiêu Phượng, chắc vì nàng muốn tránh Chiến Bắc Diễn truy lùng nên mới cải trang nam nhân ngủ lại ở thanh lâu.

“Mười lăm ngày trước, dọc đường từ Lại thành tới Cừ thành có đồn một chuyện ma quái, dọc đường quan phủ đều được nhận báo án, nghe nói có mấy nơi vô duyên vô cớ thiếu mấy con súc vật, có người còn thấy hơn nửa đêm có một nữ nhân mặc hồng y, tay trái một con gà, tay phải một con vịt bay trên trời!”

Bách tính không có hiểu biết nên coi Tiêu Phượng khinh công trở thành nữ quỷ, nữ nhân này còn đàng hoàng như thế, mặc hồng y.

“Tám ngày trước, có tin đồn nữ thần hạ phàm trên đỉnh Tuyết sơn, hát tròn một ngày, ca từ thì không nghe rõ, nhưng lại bị dân chúng thêm mắm thêm muối nên cũng không biết là gì, may mà có một bản ca từ tạm ổn……. Chúng ta mang bản đó về sửa sang lại, là ‘Hạ…….. muội ở đâu’”

Lãnh Hạ, muội ở đâu!

Vành mắt Lãnh Hạ có chút ướt át, nghĩ tới nữ tử xinh đẹp kia, mang thai chín tháng, một thân một mình náo thanh lâu, trộm súc vật, đứng trên đỉnh Tuyết sơn, chịu cái lạnh lẽo của băng tuyết mà cố chấp hét một câu: “Lãnh Hạ, muội ở đâu?”

Lại còn hét một ngày một đêm.

Giọng nói của nàng tất nhiên là khàn, nàng rất lạnh, đây vẫn chỉ là tin tức nhận được, vậy còn phần tin không nhận được, rốt cuộc đoạn đường ấy nàng đã đi như thế nào?

Sao lại trộm ngựa, sao lại trộm gà?

Ngựa của nàng bị trộm, bạc của nàng cũng mất ư?

Quả thực Lãnh Hạ không thể tưởng tượng được, Tiêu Phượng luôn sống trong thế giới mà Chiến Bắc Diễn tạo nên, chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, vẫn luôn được mọi người bảo vệ chiều chuộng, làm sao tới được Bắc Yến, làm sao có thể tìm kiếm nàng…….

Bằng cách ngốc nghếch, hành vi liều lĩnh, làm việc mà nàng cố chấp nhất!

Đây là Tiêu Phượng!

Nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chậm rãi chảy trên gò má.

Lãnh Hạ không phải là một người cảm tính, cũng không phải một kẻ dễ khóc thầm, có thể khiến nàng rơi lệ, không bao giờ là gian khổ, không bao giờ là đau đớn, không bao giờ là tai nạn………….

Cho tới giờ chỉ có cảm động!

Tới thế giới này, nàng đã khóc hai lần, một lần là vì Chiến Bắc Liệt bảo vệ nàng trong lòng mà bị bom nổ làm toàn lưng máu thịt nát bấy, một lần là bây giờ, cô nương ngốc kia a…………..

Bỗng nhiên Lãnh Hạ đứng lên, kiên định nói với Chiến Bắc Liệt: “Ngươi ở đây, ta đi tìm nàng!”

Chiến Bắc Liệt không ngăn cản, không ai hiểu tình cảm của Lãnh Hạ và Tiêu Phượng hơn hắn, đối với mỗi chuyện mà Chung Trì vừa kể, hắn nghe xong liền cảm động trong lòng.

Nơi này quả thực là cần người chủ trì đại cục, với án mạng hôm này thì, Tắc Nạp tất loạn!

Hắn gật đầu nói: “Để Chung Trì đi theo nàng, nhất định phải dẫn Hoàng tẩu bình an trở về, có tin tức gì ta sẽ gửi bồ câu đưa thư cho nàng.”

Chung Trì nhanh chóng rời đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai con ngựa và lương thực cần thiết.

Cửa thành Tắc Nạp.

Chung Trì ở Bắc Yến đã lâu, đương nhiên cũng có chút thủ đoạn, dễ dàng sắp đặt một thân phận cho hai người, vượt qua vòng kiểm soát ở cửa thành.

Chiến Bắc Liệt ôm lấy Lãnh Hạ, nghiêm túc dặn dò: “Cẩn thận!”

Nàng không trả lời, đột nhiên đặt một nụ hôn lên môi hắn, chạm nhẹ một cái rồi lập tức tách ra, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này cũng đã bao hàm mọi thứ, giữa bọn họ, không cần nói nhiều, chỉ cần vậy là đủ rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc mỉm cười.

Lãnh Hạ nhảy lên ngựa, vung roi quất mạnh: “Đi!”

Tuấn mã hí một tiếng, cất vó chạy như điên về phía ngoài thành.

Lãnh Hạ trên lưng ngựa, lao vút đi trong ánh mắt ôn nhu của Chiến Bắc Liệt, nàng ngước mắt lên nhìn trời, Tiêu Phượng, chờ ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui