Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Bắc Yến, hoàng cung.

Mây đen bao phủ khiến khắp nơi đều ảm đạm, và khắp nơi cũng vì chém giết mà đầy máu.

Kim Thụy Vương đi bên cạnh cuối cùng cũng nói ra nghi hoặc của mình: “Tần hoàng và Liệt Vương chỉ dẫn theo bốn thị vệ vào thành, chẳng lẽ không sợ Bản vương lật lọng giữ hai người lại đây?”

Chiến Bắc Liệt nhếch miệng, trong thanh âm chưa khí phách hiên ngang không có gì sánh kịp: “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, tại hạ tin Vương gia.”

Chiến Bắc Diễn nhún vai, cười ấm áp, chậm rãi nói: “Trẫm chẳng hề quen biết gì Kim Thụy Vương, đương nhiên không thể tin ngươi, nhưng, trẫm tin Bắc Liệt.”

Kim Thụy Vương thở dài, không khỏi bội phục hai nam nhân này lần nữa.

Tấm lòng như thế, khí độ như thế……….

Sao Đại Tần có thể không thắng chứ?

Mấy người đi đến trước Kim Loan điện, Chiến Bắc Liệt vươn tay, chậm rãi đẩy cửa ra, gió lạnh phả vào mặt lại có cả mùi của Long Tiên Hương hòa lẫn với mùi máu tanh, thê lương mà cổ quái.

Trong đại điện trống không, thi thể Hoàng hậu nằm trên mặt đất, máu tươi chảy trên nền đất, khuôn mặt quyến rũ vì không có chút máu nào nên đã trở nên tái nhợt, xấu xí, hai mắt mở to, nhìn thẳng về phía thừa tướng Tô Cốt đang ngồi trên long ỷ.

Chết không nhắm mắt!

Tô Cốt mặc long bào, dại ra, một tay tái nhợt vuốt ve long ỷ, tay kia siết chặt trường kiếm, nỉ non: “Trẫm là Hoàng thượng, ngươi đồ tiện nhân dám bảo trẫm chạy trốn, ngươi đáng chết! Đáng chết!”

Hắn lặp đi lặp lại mấy lần, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, dang rộng hai tay reo lên: “Trẫm là Hoàng thượng!”

“Ngươi là đồ loạn thần tặc tử, Bản vương phải chém ngươi làm trăm mảnh!” Kim Thụy Vương hai mắt hằn đầy tơ máu, rút đại đao ra, xông lên.

Hai mắt Tô Cốt cuối cùng cũng có chút thần thái, nhìn Kim Thụy Vương đang vung đao lao tới, hắn kề kiếm lên cổ, vẻ mặt điên cuồng hét to một tiếng: “Trẫm là Hoàng thượng, là chân long thiên tử, mạng của trẫm, chỉ trẫm mới có thể lấy!”

Xoẹt!

Đao đâm vào thịt, cắt nát yết hầu!

Máu tươi chảy ào ào, Tô Cốt ngã xuống long ỷ, kiếm trong tay rơi xuống đất.

Không có ai biết, trước khi chết, trong đầu Tô Cốt hiện ra hình ảnh, chính là hình ảnh Yến hoàng dán sát vào tường, run lẩy bẩy cầu xin: “Tô Cốt, ngươi muốn làm tội nhân thiên cổ của Bắc Yến sao!”

Một lời thành sấm!


Trong lịch sử ngũ quốc, Hoàng đế tại vị trong thời gian ngắn nhất, chỉ có mười lăm ngày là Tô Cốt, từ lúc hắn tự vẫn trong cung điện nguy nga này, Bắc Yến đã là của Đại Tần.

Từ nay về sau, trên đại lục chỉ còn lại tứ quốc.

==

Sau một cơn bão tuyết, trời lại sáng sủa.

Nhiều ngày nay, Chiến Bắc Diễn cực kỳ bận rộn, phải trấn an triều thần Bắc Yến trước kia, phân bổ một bộ phận triều thần là người Đại Tần, sửa chữa lại tường thành Tắc Nạp, ổn định binh sĩ, tù binh Bắc Yến, lập chính sách thuế mới, an ổn lòng dân………

Quả thực là quay như chong chóng, không lúc nào được nghỉ.

Nhất là bây giờ, thấy Chiến Bắc Liệt đang ung dung tự tại nằm trên nhuyễn tháp xem binh thư, Hoàng đế đại nhân liền đen mặt, híp mắt oán giận: “Ta nên ở lại Cách Căn thành cùng với thê tử và con trai, chạy tới Tắc Nạp kiếm việc làm gì, trời sinh đã là số khổ……..”

Đại Tần Hoàng đế mong muốn dùng lời khiển trách u oán để Chiến thần vô lương kia hổ thẹn.

Nhưng lương tâm của người nào đó đã bị chó tha đi rồi, nhìn huynh trưởng bị vùi lấp trong đống tấu chương, vuốt vuốt tay, thản nhiên nói: “Biết sao được, nón xanh đội đầu, cần giải sầu một chút.”

Chiến Bắc Diễn ngẩng đầu nhìn trời, ghét bỏ bĩu môi, tiểu tử này, kể từ lúc ở cạnh nữ nhân kia, càng ngày càng thù dai.

Hắn oán hận xem tấu chương, rồi lại cầm một quyển khác lên xem, xoa xoa huyệt Thái Dương thở dài.

Chiến Bắc Liệt thấy mà vui, quả thật là muốn huýt sáo một tiếng, để cho huynh khích bác cảm tình của lão tử và tức phụ chắc!

Hắn chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bây giờ huynh đã có con trai, mọi việc đều đủ, sao có thể so với kẻ… không thu phục được tức phụ này.”

Chiến Bắc Diễn cắn bút, nhớ tới tiểu tử khả ái kia, hai mắt cong lại, cười ngây ngô một lúc lâu, lúc tỉnh lại thấy trong phòng đã không còn ai, cũng không quản kẻ không có lương tâm kia có nghe thấy không, vội vàng lớn tiếng dặn dò: “Đừng quên bên Đông Sở là do đệ giải quyết.”

Đương nhiên là Chiến Bắc Liệt nghe thấy, hắn ra khỏi hành cung, dẫn Chung Trì Chung Thương Mục Thiên Mục Dương đi về phía cửa đông.

Ánh nắng chan hòa xuyên qua làn mây chiếu khắp thành Tắc Nạp, máu tươi đọng trên đất đã dần dần tan đi, khí trời cũng có vẻ ấm hơn, trên đường cũng đã có nhiều cửa hàng mở cửa lại, dần dần khôi phục vẻ phồn hoa trước kia………..

Ba mươi dặm ngoài thành, doanh trướng Đông Sở.

Đông Phương Nhuận ngồi ở bên trong lều lớn, tay cầm cờ đen tay cầm cờ trắng, chuyên chú nhìn bàn cờ.

Chiến Bắc Liệt vén rèm lên, không khách khí bước vào, vén áo choàng lên ngồi vào phía đối diện hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn cờ, trên bàn cờ, quân đen trắng rõ ràng, quân đen hùng cứ chính giữa, khí thế hiên ngang mà ở bên cạnh, quân trắng đang ẩn mình, tùy thời mà tấn công.

Khóe môi khẽ cong, Chiến Bắc Liệt cười nói: “Thất hoàng tử thật có nhã hứng.”


Đông Phương Nhuận ngẩng đầu, lộ chút ý cười: “Nhuận đã chờ nhiều ngày.”

Đại quân Đông Sở đã đợi khá lâu ở Dạ Hòa Sâm, đúng như Lãnh Hạ đã đoán, Đông Phương Nhuận muốn giáp công hai mặt với Chiến Bắc Liệt, không ngờ bên này mới đánh được một nửa, lính do thám đã báo về, cửa Bắc thành Tắc Nạp không biết bị vũ khí gì đánh cho vỡ nát, và Chiến Bắc Liệt đã thu phục được Kim Thụy Vương, quân đội Đại Tần thế như chẻ tre.

Đông Phương Nhuận tự thấy tiên cơ đã mất, lệnh quân Sở lui ra phía sau ba mươi dặm, chỉ đợi Đại Tần ổn định Tắc Nạp, rồi sẽ bàn chuyện hai nước bọn họ.

Đông Phương Nhuận đứng dậy, rót chén trà cho Chiến Bắc Liệt, ưu nhã nâng chén: “Lấy trà thay rượu, chúc mừng Liệt Vương đoạt được Tắc Nạp.”

Lúc hắn nói lời này, trên mặt không có mảy may ghen ghét hay không cam lòng, người này từ trước tới giờ luôn chọn những quyết định có lợi cho mình nhất, cũng đã đánh tới thành Tắc Nạp nhưng khi thấy tiên cơ đã mất, lại vẫn có thể quyết đoán lui binh.

Mắt thấy thắng lợi đã trong tầm mắt, không có mấy người có thể làm như hắn……

Có thể cầm có thể buông!

Chiến Bắc Liệt bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, nhận lấy chén trà uống cạn rồi chậm rãi nói: “Đa tạ.”

Hàn huyên xong, Chiến Bắc Liệt đi thẳng vào vấn đề: “Những thành trì ngươi đã chiếm, Bản vương không động vào.”

Đông Phương Nhuận kinh ngạc nhìn hắn, Đông Sở tiến vào Bắc Yến từ phía nam, từ Lạc Phong Quan đến Dạ Hòa Sâm, con đường ấy tuy ngắn nhưng các thành trì lớn nhỏ cộng vào cũng phải sáu thành, Đại Tần đã thắng lợi không cần phải làm thế, dù bây giờ có xuất binh đánh Đông Sở cũng không phải là không được.

Đông Phương Nhuận nhíu mày, chậm rãi nở nụ cười: “Điều kiện?”

Hắn không tin Đại Tần Chiến thần sẽ làm một vụ mua bán lỗ vốn.

Chiến Bắc Liệt lấy một quân cờ đen kẹp ở hai ngón tay rồi hạ xuống giữa quân trắng, thoáng chốc, trận thế ẩn nấp tùy thời tấn công đã bị phá vỡ.

“Liệt Vương thật giỏi tính toán, bây giờ Đại Tần bận chỉnh đốn Bắc Yến, không rảnh ứng phó Tây Vệ, dùng sáu tòa thành trì để Nhuận giúp ngươi chiếm bảy thành trì phía Tây Nam trong tay Mộ Dung Triết…..” Đông Phương Nhuận trầm ngâm nửa ngày, vươn tay ra chậm rãi nói: “Thành giao.”

Bộp!

Chiến Bắc Liệt vỗ tay hắn: “Vậy bản vương sẽ chờ tin tốt của Thất hoàng tử.”

Sau khi nói xong, hắn sải bước ra ngoài.

Chung Thương ở ngoài nhíu nhíu mày hỏi: “Vương gia, có khi nào Đông Phương Nhuận liên thủ với Mộ Dung Triết không?”

Chiến Bắc Liệt vừa đi vừa lắc đầu, trầm giọng nói: “Hắn là một người thông minh, sẽ không vì Mộ Dung Triết mà đắc tội Đại Tần, huống chi Bản vương đã đồng ý cho hắn sáu tòa thành trì, mà sáu thành đó tiếp giáp Tắc Nạp chẳng nhẽ không sợ Đại Tần làm khó dễ bất cứ lúc nào sao?”


Chung Trì chép chép miệng, đá đá tuyết trên mặt đất, đùa bất diệc nhạc hồ: “Lão tử rất không thích người này, nhìn qua gian trá, giả dối, giống y như hoàng thượng!”

Chung Trì nói xong liền che miệng, đảo mắt một vòng rồi chân chó nói: “Gia, tiểu nhân chưa nói gì hết đúng không?”

Đùa à, nếu bị hồ ly kia nghe thấy thì chắc chắn là trước mặt tươi cười ấm áp, sau lưng lại dùng tư thế gió thu cuốn hết lá vàng, chỉnh chết!

Chiến Bắc Liệt ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, lười phản ứng.

Ra khỏi doanh trại Đông Sở, Chiến Bắc Liệt nhảy lên Điện Xế, năm người quay về Tắc Nạp.

Gió bên tai gào thét, Mục Dương cười híp mắt hỏi: “Gia, vậy nhỡ may hắn đánh Tây Vệ xong liền chiếm luôn bảy thành trì, đến lúc đó Tây Nam và Đông Nam đều là địa bàn của hắn, rồi tấn công Tắc Nạp ở chính giữa…….”

Vẻ mặt của hắn dù bướng bỉnh nhưng trong mắt cũng có chút ngưng trọng.

“Sẽ không!” Chiến Bắc Liệt vung tay lên, chắc chắc nói: “Cũng là lý do đó, Tây Nam và Đông Nam có là địa bàn của hắn thì ở giữa vẫn còn Tắc Nạp, đến lúc đó, lo cho đông nam, lại không để ý tới tây nam, phân tách như vậy, hắn không được lợi gì.”

“Hơn nữa, sáu thành ở đông nam cộng thêm một Lạc Phong Quan, liền một đường với Đông Sở, với hắn mà nói thì như hổ thêm cánh, mà bên kia, vô ích.” Chiến Bắc Liệt nói xong, đột nhiên ghìm cương ngựa.

Phía trước là mặt hồ đóng băng, ánh dương ánh lên mặt băng tán ra ánh sáng, rất đẹp.

Chiến Bắc Liệt xuống ngựa, nhìn về phía hồ băng, nghĩ đến lúc trước đi du hồ với tức phụ, híp mắt lại, cong khóe môi.

Điện Xế ở bên cạnh cũng dụi dụi đầu vào tay hắn, hắn vuốt ve nó rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cũng nhớ Phong Trì ư.”

Từ lúc đại quân rời khỏi Cách Căn, Phong Trì đã bị Lãnh Hạ giữ lại, hôm nay Chiến Bắc Liệt nhìn ngựa nhớ người, ưng mâu rất có vài phần u oán.

Bốn người ở phía sau cũng xuống ngựa, Mục Thiên hít một hơi thật sâu, không hiểu hỏi: “Gia, nếu sáu thành trì khiến Đông Phương Nhuận như hổ thêm cánh, sao còn cho hắn? Chúng ta trực tiếp đánh hạ có phải là tốt hơn không?”

Đợi một lúc mà người trước mặt vẫn không nói gì.

Bốn người thò đầu lên nhìn, Đại Tần Chiến thần vẫn đang nhìn Điện Xế, bộ dáng si ngốc ngơ ngác, vẻ mặt oán phu, rất rõ ràng, lại đang nhớ tới Tiểu Vương phi rồi.

Mục Thiên vỗ đầu một cái, không nói gì hỏi trời xanh.

Ngày ấy Vương gia còn oai hùng trên chiến trường, giờ này đã thành một tên ngốc.

Một lúc sau, cuối cùng Đại Tần Chiến thần cũng nhớ ra vấn đề của Mục Thiên, hắn vén áo choàng lên, ngồi xuống tuyết rồi giải thích: “Thống nhất ngũ quốc không đơn giản như thế, trong ngũ quốc, không ai không muốn làm bá chủ, nhưng cũng thế, không ai muốn có người lên làm bá chủ! Nếu tiếp tục mở rộng thế lực, sẽ làm hỏng thế cân đối bây giờ, Đại Tần đã giữ vị trí đứng đầu, nếu cứ tiếp tục sẽ phải đối mặt với việc các nước khác liên kết tấn công.”

Chung Thương như hiểu ra, nói tiếp: “Ý của gia là, cùng với việc Đại Tần lớn mạnh, sẽ khiến ba nước khác thấy nguy hiểm, sẽ khiến bọn chóng từ quan hệ đối đầu thành đồng minh, đoàn kết nhất trí chống lại Đại Tần, mà lúc này để cho Đông Sở sáu thành trì, đã là một quốc gia nhìn như có thể chống lại Đại Tần, là nước duy trì cân đối mặt ngoài, sẽ không có hiện tượng Đại Tần độc chiếm.”

Chiến Bắc Liệt gật đầu, đột nhiên trịnh trọng nói: “Hiện tại các ngươi có một nhiệm vụ!”

Bốn người liền nghiêm túc, lớn tiếng đáp: “Rõ.”

Chiến Bắc Liệt cong cong khóe môi, cười làm bọn họ nổi gai ốc, mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Bắt rắn!”


Bốn người há hốc mồm, vẻ mặt như bị sét đánh, mê man nhìn Chiến Bắc Liệt đang cười hèn hạ, một lúc sau mới kêu rên một tiếng, nhận mệnh đi tìm rắn.

Trong lòng điên cuồng gào thét: “Tiểu Vương phi, mau trở lại đi!”

Chiến Bắc Liệt dang rộng hai tay nằm trên mặt tuyết, chép chép miệng, tức phụ, mau trở lại đi!

==

Cách Căn thành.

Lãnh Hạ một tay bế Chiến Tiểu Quai, một tay uống cạn bát thuốc.

Buông chén thuốc ra, liền kéo tay áo Mộ Nhị hỏi: “Ta còn phải uống bao lâu nữa?”

Uống liên tục mười ngày, đắng đến mức muốn nhổ ra rồi, cái gì mà hàn khí nhập thể, lâu như thế cũng phải khỏi rồi chứ, tuy rằng nàng không sợ khổ, nhưng cứ uống thế thì không chịu nổi mất.

Mộ Nhị ngơ ngác quay đầu, suy nghĩ một chút rồi phun ra một chữ: “Tám.”

Lãnh Hạ liền buông tay ra, mỉm cười.

Được rồi, tám ngày, nàng nhịn!

Thấy nàng thở phào nhẹ nhõm, Mộ Nhị khó hiểu nhíu nhíu mày, vẻ mặt cổ quái như kính nể.

Đây là lần đầu tiên thấy có người biết phải uống thuốc tám tháng mà còn có thể thoải mái như thế.

Mộ Đại thần y không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, lắc lắc đầu rồi ra ngoài.

“Rốt cuộc lão nương còn phải nằm đến bao giờ?” Một tiếng kêu rên truyền đến.

Lãnh Hạ bịt tai Chiến Tiểu Quai, thầm nói làm mẹ rồi mà vẫn còn ầm ĩ như trẻ con.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Phượng vì ở cữ mà như sắp chết, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, nghĩ một chút liền nói: “Hôm qua ta đã hỏi Mộ Nhị……….’

Không đợi nàng nói xong, Tiêu Phượng đã chớp chớp hạnh mâu, thở dài nói: “Chỉ muội mới hiểu được hắn, từ trước đến giờ chỉ nói một từ, hai từ, hắn là người không thế?”

Lãnh Hạ cong cong khóe môi, đưa đáp án của Mộ Nhị cho nàng: “Không, quá, kiệu.”

Tiêu Phượng nhìn trời, vuốt tay, quả nhiên là không thể hiểu nổi.

Lãnh Hạ tự động phiên dịch cho nàng: “Không thể vận động quá kịch liệt, nhưng có thể ngồi kiệu.”

Tiêu Phượng lập tức giơ hai tay lên trời hoan hô, bế Chiến Tiểu Quai hôn một cái, không nhìn ánh mắt ghét bỏ của nó, kích động nói: “Khi nào thì đi?”

“Sáng sớm ngày mai!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận