Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Cổ Mặc Trai.

Chiến Bắc Liệt cười híp mắt đi về phía hậu viện, ưng mâu cong thành hình trăng khuyết, muốn hỏi hắn thời gian này làm gì ư?

Rất đơn giản, may y phục!

Từ lúc cục cưng sắp sinh, Đại Tần Chiến thần đột nhiên cả kinh, phát hiện ra không có gì tặng con gái làm lễ gặp mặt, cái này không thể được, lần đầu tiên làm cha, không thể mất mặt được!

Đối với những lời này, sáu ám vệ đều thể hiện vẻ mặt khinh bỉ đến cực độ, đáp lại hắn chỉ có trầm mặc.

Chiến Bắc Liệt thì lười quản xem họ nghĩ cái gì, trong lòng hắn, tức phụ thứ nhất, con gái thứ hai, những người khác, trực tiếp coi là rắm phóng ra ngoài thôi, nhất là một đám không lớn không nhỏ, cả ngày chỉ biết chọc giận chủ tử.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đại Tần Chiến thần liền nghĩ ra một ý, tự tay làm một bộ y phục cho tiểu Lãnh Hạ!

Chuẩn bị gần một tháng, nhân lúc Lãnh Hạ bận rộn chuyện thi cử, hắn lặng lẽ chạy đi học may, đến nửa tháng trước mới học được kha khá, bắt đầu làm, đến hôm nay đã làm gần xong một bộ váy hồng nhạt đáng yêu.


Hắn đẩy cửa phòng may của mình ra, đang thỏa mãn nhìn về phía sản phẩm thì đột nhiên đen mặt, ưng mâu trần đầy sát khí!

Chẳng biết chiếc váy nho nhỏ đáng yêu kia đã bị đổi thành áo choàng của con trai từ lúc nào!

Đại Tần Chiến thần ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ: “Ai! Ai làm! Mẹ nó lăn hết ra đây cho lão tử!”

Bên ngoài ầm ĩ một trận rồi đám người Cuồng Phong lao nhanh vào, liếc mắt nhìn thấy áo choàng kia, nhất thời cả đám hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, giỏi thật, người nào không biết gia nhà chúng ta, vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ tròn nửa tháng, lại có người dám động thủ trên đầu thái tuế!

Chiến Bắc Liệt đầu bốc khói, nhìn vẻ mặt bọn họ một chút, xác định không phải năm kẻ này.

Nhìn về phía Chung Thương, lông mày nhướn cao hết cỡ, đối với kẻ mặt than này mà nói, đây chính là vẻ mặt hiếm thấy, cũng không phải hắn.

Rồi nhìn sang phía quả cà tím Chung Ngân mới tiến hóa thành người, vừa bước vào đã bụm miệng, hai mắt chớp chớp, tốt, cũng không phải hắn.

Như vậy thì ;à………

Người cuối cùng đến chính là Mộ Nhị!

Hắn cứng ngắc bước vào phòng, lúc nhìn thấy áo choàng kia, trong đôi mắt hời hợt không có chút kinh ngạc nào, quan sát tỉ mỉ một phen lại có thêm vài phần thoả mãn vẻ vang.

Thoả mãn!

Đi con mẹ nó thoả mãn!

Ưng mâu lập tức bắn phá toàn thân Mộ Nhị, tuy rằng vẻ thỏa mãn này không biểu lộ rõ ràng nhưng lại không tránh được ánh mắt lợi hại của Chiến Bắc Liệt.

Nha, ngươi giỏi thật!


Cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng tìm được đầu sỏ gây nên, không nói hai lời liền phi thân đến, tung một quyền vào mặt Mộ Nhị.

Mộ Nhị mím môi, không rõ rốt cuộc người này tức cái gì, hắn vô tình phát hiện ra chiếc váy này, với y thuật của hắn đương nhiên biết đây là sai, Mộ Đại thần y là người thiếu một sợi dây thần kinh, liền làm việc tốt không để lại tên, lặng lẽ đổi lại cho đúng……

Nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát, khẽ điểm mũi chân, lập tức bay ra chỗ khác, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, rõ ràng có ba phần mờ mịt, ba phần tủi thân, ba phần oán niệm.

Nhưng Mộ Nhị lại không biết, việc đổi thành áo choàng này không chỉ phá hỏng tâm huyết nửa tháng của Chiến Bắc Liệt mà còn khiến sự khó chịu trong lòng hắn tăng cao, thâm ý trong việc này đương nhiên hắn hiểu, nhưng lại không muốn tin.

Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nhìn Mộ Nhị, quyết định hôm nay sẽ trút hết khó chịu lên người Lăng Tử này.

Mộ Nhị luôn luôn lạnh nhạt, lúc này cũng không khỏi tức giận, mím môi thật chặt rồi nhìn chằm chằm hắn, đột ngột phi thân lên!

Vì vậy, Đại Tần Chiến thần cố chấp, và Mộ Đại thần y cố chấp, ở hậu viện Cổ Mặc Trai, đánh nhau!

Hai người cùng phi thân lên, giao thủ trên không…….

Lúc Lãnh Hạ tới, thì thấy trên không trung có hai người đang đánh túi bụi, một đen một xanh bay qua bay lại, làm đất đá văng khắp nơi, khắp nơi bụi mù, như là có một cơn lốc lấy hai người làm tâm, lan dần ra khắp nơi……..

Mà cơn lốc này đương nhiên là bao gồm nội lực, bảy ám vệ núp ở chân tường ôm đầu đáng thương, rất sợ bị vạ lây.


Nhất là Chung Ngân, trốn ở phía sau mấy người kia, khuôn mặt tà mị rất hoảng hốt, liên tục nỉ non: “Ai u gió gió, làm rối hết tóc rồi!”

Lãnh Hạ mặt tái mét, bẻ hai cành cây ở bên cạnh rồi vung tay lên!

Hai cành cây ẩn chứa sức lực giống như hai thanh kiếm sắc xé gió lao vút đi, phá nát cơn lốc do hai người tạo ra, rồi tiếp tục lao về phía hai tay đang chuẩn bị ra chiêu tiếp.

Chiến Bắc Liệt và Mộ Nhị cùng cả kinh, lập tức dừng tay rồi đáp đất ở hai hướng khác nhau.

Rồi cùng nhìn về phía cành cây vừa bay lên.

Lãnh Hạ đứng ở cửa hậu viện, trong phượng mâu chứa đầy hàn ý, chậm rãi đảo qua hai người đang chột dạ, đột nhiên……..

Nàng nhíu mày, trợn tròn mắt, rồi một lát sau thản nhiên nói: “Có lẽ ta……”

Sắp sinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận