Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Nàng vừa nói xong, hậu viện vốn cực ồn ào vì Chiến Bắc Liệt và Mộ Nhị giao đấu, lập tức tĩnh lặng.

Lúc Lãnh Hạ nói, vẻ mặt quá mức thờ ơ nên mọi người đều ngẩn người ra, không ai hiểu ý của nàng.

Trán nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm bụng, cau mày thật chặt, quát to: “Ta nói ta sắp sinh!”

Câu nói này rất hiệu quả!

Giống như một tia sét giữa trời quang, đánh thẳng xuống đầu mỗi người!

Nhất là Chiến Bắc Liệt, khuôn mặt tuấn tú lập tức trắng bệch, đứng im tại chỗ bất động, chân tay không thể điều khiển nổi nữa.

Mặc dù trong hoàng cung đã sớm có ngự y và bà đỡ chờ sẵn, mặc dù hắn cũng biết sắp đến ngày sinh, mặc dù đã sớm hỏi ngự y và bà đỡ những việc cụ thể, mặc dù đã tưởng tượng cảnh này vô số lần, nhưng đến giờ, trong đầu Chiến Bắc Liệt trống rỗng, chỉ có hai chữ không ngừng bay bay.

Sắp sinh…………

Sắp sinh…………

Sắp sinh…………

Chiến Bắc Liệt như thế mà Mộ Nhị cũng như vậy!

Từ trước đến giờ hắn chưa làm chuyện đỡ đẻ bao giờ, trước khi sinh hắn rất bình tĩnh nhưng đến giờ thì không biết phải làm gì, mày nhíu lại nhìn về phía bụng Lãnh Hạ, có vài phần sợ sệt.

Lần đầu tiên trong đời Mộ Đại thần y, chân tay tê rần!

Cho nên đến tận giờ, Lãnh Hạ đã ôm bụng khom người xuống mà hai nam nhân kia vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Một người hoảng hốt, một người lúng túng.

Cuối cùng là Chung Ngân nhảy dựng lên, chạy vội tới bên cạnh Lãnh Hạ mặc kệ đầu tóc rối bù, hoảng loạn nói: “Vương phi! Vương phi! Làm sao bây giờ? Người nói đi, phải làm sao?”

Lãnh Hạ thực sự rất bội phục mình, bụng đã rất đau rồi mà vẫn còn sức để nói: “Ngự y, bà đỡ!”

“Đúng! Ngự y! Bà đỡ!” Chung Thương cũng không còn giữ được khuôn mặt than nữa, lập tức lao về phía Hoàng cung.


Sau đó, Cuồng Phong Lôi Minh Thiểm Điện Mục Thiên Mục Dương, cả đám như lửa cháy đến mông, gào khóc kêu rồi biến mất.

Đến tận lúc này, không biết Chiến Bắc Liệt mới lấy lại được hồn từ chỗ nào, chạy đến bên cạnh Lãnh Hạ, hai mắt mở to, lắp bắp: “Tức tức tức tức……”

Lãnh Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười đầy mồ hôi, hung tợn nhìn hắn rồi rít lên hai chữ: “Câm miệng!”

Một khẩu lệnh một động tác, Đại Tần Chiến thần lập tức câm miệng.

Hắn run rẩy mím môi thật chặt, sợ mình không nhịn được mà kêu lên, sống hơn hai mươi năm, Chiến Bắc Liệt chưa bao giờ kinh hồn bạt vía như bây giờ.

Lãnh Hạ vịn tay hắn ra lệnh: “Bế ta lên giường!”

Chiến Bắc Liệt liên tục gật đầu, cuối cùng cũng có một việc hắn làm được.

Thận trọng bế nàng lên rồi nhanh chóng đặt nàng xuống giường, sau đó, tiếp tục run rẩy.

Thời gian trôi qua đã một nén nhang, y bào của Lãnh Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt môi nằm trên giường, hai cánh môi tím tái lại.

Chiến Bắc Liệt không biết làm gì, không giúp được gì, chỉ biết ngồi bên cạnh nắm chặt tay nàng, cắn chặt răng nhìn bộ dáng nàng đau đớn đến tận xương tủy, hắn chỉ hận không thể đau thay nàng.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến vô số tiếng la hét!

“Ngự y đến rồi!”

“Bà đỡ cũng tới rồi!”

“Vương phi đâu, Vương phi ở đâu?”

“Mau mau, Chung Ngân, chuẩn bị đi.”

Vô số tiếng bước chân hỗn loạn lao nhanh đến đây, đám người Chung Thương đẩy mấy ngự y bà đỡ vào trong rồi ngồi xổm ở bên ngoài thở hồng hộc, lôi được mấy người đấy đến đây cũng khá mệt.

Mấy tiểu nha hoàn thì nhanh nhẹn cởi áo ngoài ra, bưng nước nóng và vải băng đứng chờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngự y và bà đỡ chạy tới bên cạnh Lãnh Hạ, một trong hai người đẩy Chiến Bắc Liệt thúc giục: “Đi ra ngoài, mau đi ra!”

Nếu bình thường, làm gì dám nói với Đại Tần Chiến thần như thế, nhưng bây giờ người đang nằm trên giường là Tây Vệ Nữ hoàng, chỉ hơi sai sót là tính mạng cũng đi tong, cả đám không quan tâm đến gì hết, nhanh chóng đẩy Chiến Bắc Liệt ra ngoài.


Chiến Bắc Liệt sắc mặt tái xanh, đang muốn động thủ thì chợt nghe họ lo lắng nói: “Có nam nhân ở đây là điềm xấu! Hoàng thượng cũng sẽ phân tâm, không thể yên tâm sinh được!”

Hắn lập tức dừng tay, cố nhìn tức phụ thêm cái nữa rồi bỗng nhiên xoay người, mím môi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

An nguy của Lãnh Hạ là quan trọng nhất!

Mọi người ở trong phòng cực kỳ bận rộn.

Bên ngoài, Chiến Bắc Liệt lượn là lượn lờ, mồ hôi lạnh vã đầy ra, ướt hết áo hắn, Chiến thần cái gì, Liệt Vương cái gì, Hoàng phu cái gì, bây giờ hắn không là gì cả, chỉ là một nam nhân, một nam nhân bất lực giương mắt nhìn thê tử đang sinh con ở trong.

Cũng lo lắng căng thẳng như hắn còn có mấy người Chung Thương, Tiểu Vương phi sinh là sinh tiểu chủ tử của bọn họ, cả đám vò đầu bứt tai không biết làm gì mới tốt.

Mộ Nhị thoạt nhìn là bình tĩnh nhất, hắn đứng bất động tại chỗ, bộ dạng cứng ngắc không khác bình thường là bao, đương nhiên, đó là nếu không kể đến hai con ngươi co rút lại và mí mắt giật liên tục.

Dần dần, bên ngoài trừ bọn họ ra, đã có rất nhiều triều thần đến.

Vừa rồi Chung Thương vào cung lôi ngự y ra đã làm tin tức Nữ hoàng sắp sinh chắp cánh bay đến mọi nơi, các đại thần nghe tin liền buông mọi việc, chạy hết tới đây chứng kiến giờ phút lịch sử.

Đây chính là Hoàng tử đầu tiên của Tây Vệ a!

“Hoàng thượng, dùng sức!”

“Dùng sức a Hoàng thượng!”

“….”

Những tiếng thúc giục của bà đỡ vang lên liên tục, mỗi tiếng lại làm cho sắc mặt của những người ở ngoài trắng thêm một phần, rồi họ mới thấy có chút không đúng!

Trong ấy toàn tiếng của bà đỡ, thế Hoàng thượng đâu?

Từ đầu đến giờ chưa nghe thấy nửa tiếng nào của Hoàng thượng, dù là một tiếng rên nhẹ cũng không thấy.

Mọi người ở ngoài đều toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co quắp, không biết bên trong bây giờ đang như thế nào, sản phụ không kêu tiếng nào đừng nói là chưa từng thấy mà là từ trước đến nay chưa từng có.


Hoàng thượng quả nhiên là Hoàng thượng a, không giống người thường!

Người khác gấp, Chiến Bắc Liệt lại càng nóng nảy, cứ đi vòng quanh liên tục.

Có chuyện gì thế, sao không thấy mẫu sư tử kêu?

Đột nhiên, hắn bị người khác níu lại, một bàn tay thon thả kéo áo hắn, Mộ Nhị nhìn chằm chằm hắn, sự lo lắng trong đôi mắt lập tức biến thành ghét bỏ, ngơ ngác nói: “Dừng lại.”

Hắn là đang nói lên tiếng lòng của mọi người a!

Chiến Bắc Liệt đẩy hắn ra, tiếp tục đi vòng quanh, Lăng Tử này, có phải tức phụ ngươi sinh con đâu!

Đám người Cuồng Phong cùng nhau vỗ trán, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu Vương phi gia sẽ không còn là vị gia lãnh tình kia nữa, đã bao giờ thấy Đại Tần Chiến thần bối rối như vậy chưa?

Một canh giờ trôi qua……….

Hai canh giờ trôi qua……..

Sắc trời tối dần, mặt trời đỏ ối từ từ xuống núi nghỉ ngơi, một vầng trăng non dịu dàng mọc lên, bóng đêm âm trầm phủ kín khắp nơi như tăng thêm vài phần áp lực cho cả thành.

Mọi người đờ người đứng đó, tâm trạng càng ngày càng trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng trắng, chân mày nhíu chặt lại.

Cho tới bây giờ, bên trong chỉ có tiếng kêu của bà đỡ…….

Lãnh Hạ vẫn không nói bất kỳ lời nào!

Các quan viên nhìn cửa phòng, chụm đầu nhỏ giọng thảo luận.

“Hoàng thượng nàng….. nàng……hôn mê rồi à?”

“Vậy phải làm sao bây giờ, ta thấy tám phần mười là thế rồi, nương tử ta lúc sinh, gào to a!”

“Đúng vậy, nữ nhân nào sinh còn mà chẳng gào khóc thảm thiết, sao bên trong lại không có tiếng!”

Nghe những lời bàn luận này, Chiến Bắc Liệt đấm mạnh một quyền vào cây đại thụ bên cạnh, một quyền này làm tay hắn rướm máu, nhưng hắn cũng không để tâm chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia, nếu không phải bà đỡ nói sẽ làm ảnh hưởng đến việc sinh, hắn nhất định sẽ lao vào!

Chung Thương lôi tay hắn ra, vội vàng nói: “Gia, đừng lo lắng, nếu Tiểu Vương phi bất tỉnh, bà đỡ và ngự y sẽ không trấn định như vậy đâu!”

Chung Thương cố gắng nói ra một cách bình tĩnh, nhưng giọng nói cũng run rẩy không nhẹ.

Bên cạnh là Cuồng Phong Lôi Minh đang ngồi chồm hổm chọc chọc kiến, buồn bực không biết làm gì, thế là cầm đá đập tổ kiến.


Bên cạnh nữa là hai huynh đệ Mục Thiên Mục Dương đang dựa vào cây ngủ gật, nhìn như là đang ngủ nhưng sắc mặt trắng bệch, gân xanh nổi đầy trán.

Ngay cạnh đó là Chung Ngân đang liên tục sửa sang lại kiểu tóc, động tác cứng nhắc, sửa đi sửa lại không đến một nghìn thì cũng mấy trăm lần rồi, càng sửa lại càng loạn.

Còn Mộ Nhị, từ lúc Lãnh Hạ vào phòng sinh đến bây giờ vẫn đứng im một chỗ như mọc rễ, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng.

Đặc biệt nhất phải là Thiểm Điện, mỗi khi bà đỡ kêu một tiếng ‘Dùng sức’ Thiểm Điện lại ‘Ngao’ một tiếng…….

“Hoàng thượng, dùng sức! Dùng sức a!”

“Ngao! Ngao! Ngao!”

Thiểm Điện run a run, hai mắt trợn tròn lên kêu gào, cứ như thể người sinh con là hắn không bằng.

“Hoàng thượng! Dùng sức, dùng sức đi!”

“Ngao —— á!”

Cửa phòng đột nhiên bật ra, một miếng vải dày bay ra ngoài, như thể là có mặt lao thẳng vào miệng Thiểm Điện làm hắn im bặt.

Bách phát bách trúng!

Cuối cùng mọi người cũng yên tâm, chỉ nhìn lực đạo này, tốc độ này, độ chính xác này………

Tuyệt đối là Tiểu Vương phi không thể nghi ngờ!

Thiểm Điện lôi miếng vải ra, thấy mọi người nhìn mình ghét bỏ liền ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn đi.

Chiến Bắc Liệt hai mắt sáng ngời, mau chóng chạy đến trước cửa phòng, đang muốn liếc vào thì một bà đỡ vọt ra, chống nạnh đứng ở cửa, chửi ầm lên: “Hoàng thượng còn không kêu, kêu kêu kêu, kêu muội ngươi à!”

Ngay sau đó, rầm!

Cửa đóng chặt lại.

Chiến Bắc Liệt chớp mắt mấy cái, nhìn cánh cửa mới đóng kia, ủ rũ cúi đầu, thôi thì cũng ngồi đó đợi đi.

Thời gian chậm chạp trôi đi………

Dần dần ánh trăng cũng biến mất, mặt trời lại tiếp tục công việc thường ngày.

“A ——!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận