Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Đến tối, Lãnh Hạ vẫn còn tức giận, coi Chiến Bắc Liệt là không khí.

Hắn bế tiểu bất điểm đã ngủ say thong thả bước ra ngoài……

Đại Tần Chiến thần nhíu mày, giọng nói cực kỳ hung ác: “Đi ra cho lão tử!”

Ngay lập tức, ba tên ngu ngốc dùng tốc độ ánh sáng lao tới, nuốt nước miếng một cái nói: “Gia?”

Chiến Bắc Liệt bĩu môi, ho khan một cái, thì thầm: “Cho các ngươi một cơ hội….”

Nói đến đây, hắn dừng lại, dùng ánh mắt bảo ba người dịch gần lại chút, vậy mà ba tên ngu ngốc vẫn đứng nguyên tại chỗ hỏi: “Gia, cơ hội gì?”

Đại Tần Chiến thần hít sâu một hơi, quyết định không nổi giận với ba tên ngốc này, chủ động dịch gần vào rồi thì thầm nói hai câu, lúc nói mặt còn đỏ ửng lên, rồi ho khan vài cái.


“Dỗ Tiểu Vương phi a!” Ba người bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng nói.

Chiến Bắc Liệt nhìn về phía phòng trong rồi đen mặt nghiến nghiến răng, hắn đã nghĩ cả đêm, rốt cuộc phải dỗ tức phụ thế này, ruột gan xoắn hết cả lại nhưng vẫn không nghĩ được ý nào hay, lần này đúng là làm mẫu sư tử bị dọa, lại còn liên quan đến thằng nhóc kia, việc này không dễ.

Cuồng Phong gãi đầu một cái, đề nghị: “Tặng hoa đi. Nữ tử đều thích hoa!”

Chiến Bắc Liệt nghi hoặc bĩu môi, mẫu sư tử bưu hãn như thế cũng sẽ thích hoa sao?

“Ngốc a, giờ làm gì có hoa!” Thiểm Điện chớp chớp mắt mấy cái nói: “Không phải mỗi lần Hoàng thượng chọc Hoàng hậu đều quỳ chà xát y bản sao, cái này nhất định có hiệu quả!”

Mày kiếm lập tức cau lại, Đại Tần Chiến thần cuộn trào sát khí, để lão tử quỳ chà xát y bản?

“Gia!” Lôi Minh trừng mắt, bộ dáng ‘Gỗ mục không thể tạc’ dạy bảo: “Tiểu Vương phi là người bình thường sao?”

Chiến Bắc Liệt bị bộ dáng của hắn làm bối rối, trung thực lắc đầu.

“Vậy được rồi!” Lôi Minh rung đùi đắc ý, dõng dạc nói: “Đối với nữ nhân không phải nữ nhân, phải dùng thủ đoạn không phải thủ đoạn!”

Đại Tần Chiến thần cúi đầu, suy nghĩ một lúc, cảm thấy thông suốt, nhìn ba tên ngốc này cũng thấy thuận mắt hơn vài phần, cũng không ngốc lắm!

Lông mày giãn ra, kín đáo đưa tiểu bất điểm trong lòng cho Thiểm Điện, cắn răng một cái nói: “Được!”

Ba người gật đầu thật mạnh, cùng nằm tay: “Gia, cố gắng lên!”


Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi vào phòng.

Lãnh Hạ đang tựa vào thành giường nhắm hờ mắt, đầu không động mắt khong mở, với nam nhân vừa vào kia rất thờ ơ, một lúc lâu sau, thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, Lãnh Hạ hơi nhấc mi mắt lên.

Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt đứng nghiêm ở góc tường, nhìn nàng chằm chằm, cực kỳ kiên cường.

Thấy Lãnh Hạ mở mắt, hắn lập tức nhếch miệng, chân chó gọi: “Tức phụ…….”

Lãnh Hạ biết hắn đang làm gì, gia quy điều một, Vương phi răn dạy thì hai tay phải đặt thẳng, đứng nghiêm ngay ngắn, không được có hành vi không tập trung.

Mắt điếc tai ngơ, Lãnh Hạ lườm hắn một cái, lại nhắm mắt.

Trong phòng vang lên thanh âm huyên náo, thân nhiệt của người kia ở ngay trước mặt mình, Lãnh Hạ nhăn mặt, một lúc sau mới mở mắt ra, quả là ngây ngẩn cả người.

Chiến Bắc Liệt đang tự véo tai mình, quỳ gối chà xát y bản, hai mắt tha thiết nhìn nàng, tội nghiệp nói: “Tức phụ, ta sai rồi.”

Rõ ràng là kiêu ngạo bá đạo không kém nàng nhưng luôn tự hạ thấp bản thân để dỗ nàng vui vẻ, làm Lãnh Hạ mềm lòng, nâng hắn dậy, tức giận nói: “Đường đường là Đại Tần Chiến thần mà lại đi quỳ chà xát y bản.”


Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, quả nhiên là với mẫu sư tử, phải dùng thủ đoạn không bình thường a!

Cuối cùng cũng dỗ được rồi!

Ưng mâu cong lên, nương lực đạo của Lãnh Hạ mà ôm lấy nàng rồi hôn lên cổ, Chiến Bắc Liệt cười toe toét: “Không có ai biết đâu, hơn nữa, dù có người biết, lão tử dỗ tức phụ lão tử, ai dám nói lung tung!”

Nói đến đây, trong ưng mâu hiện lên tia u ám, âm trầm nghĩ, ba người kia, có nên diệt khẩu không………

Ba người Cuồng Phong đang nằm sấp ngoài cửa đều thấy lạnh gáy, không hẹn mà cùng đứng dậy.

Cử chỉ kia có nghĩa là gì, ba người cả ngày bị các chủ tử uy hiếp cảnh cáo sao lại không rõ!

Ba người khóc không ra nước mắt, ngửa mặt nhìn trời, gia a, miệng chúng ta rất nghiêm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận