Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Trên trán Chiến Thập Thất mọc lên hai cái sừng đen nhọn hoắt, ôm chặt lấy mẹ, ở lúc mọi người không nhìn thấy, phóng ánh mắt khiêu khích tà ác đến cha ruột của mình, Chiến Bắc Liệt!

“A ——!”

Buổi tối yên tĩnh đầu mùa xuân, một tiếng hét kinh khủng vang dội cả Liệt Vương phủ!

Đang giữa đêm, mấy nhà thắp đèn lên mắng to: “Mẹ nó nửa đêm còn phát bệnh!

Đại Tần Chiến thần bừng tình khỏi cơn ác mộng, mồ hôi vã ra như tắm……

Lãnh Hạ ở bên cạnh quay người sang, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao thế?”

“Ngủ đi, tức phụ.” Chiến Bắc Liệt dịu dàng đáp lời Lãnh Hạ, lại nhớ tới giấc mộng vừa rồi, thằng nhóc kia dám túm lấy tức phụ hắn không buông tay trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai!

Tiếng nghiến răng vang lên liên tục, Đại Tần Chiến thần hung tợn cắn góc chăn, một lúc sau mới nằm xuống, có lẽ ban ngày đã bị tiểu quỷ kia làm tức giận đến choáng váng.

“Khanh khách…….”

Hắn chợt bật dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh, lẽ nào hắn tức đến nỗi sinh ra ảo giác?

Nằm xuống.

“Khanh khách…….”

Mày kiếm níu lại thành một đường, Đại Tần Chiến thần nhanh như chớp thò tay ra.

Bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, không phải cái mặt bánh bao của thằng nhóc kia thì là ai.

Chiến Bắc Liệt kéo Chiến Thập Thất đang giả thần giả quỷ dậy, đối mặt với phiên bản của chính mình.

Mày kiếm, ưng mâu, mũi thẳng, bạc môi, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, chân tay mũm mĩm, mặc bạch y giống Lãnh Hạ, cười vô tội mà rực rỡ………

Đại Tần Chiến thần nhướn mày……….

Không tốt, có sát khí!

Chiến Thập Thất bị treo lủng lẳng giữa không trung, hai mắt chuyển động, lập tức quẫy đạp, muốn gọi to: “Mẹ.”

Đương nhiên, tiếng kêu cứu còn chưa kịp vang lên……..


Kẹt —— cửa phòng bỗng bị mở ra.

Viu —— một đường cong hoàn mỹ hình thành, vật nhỏ bị ném từ trong phòng ra ngoài sân.

Rầm —— cửa phòng đóng lại.

Lãnh Hạ trở mình, lấy chăn bịt tai lại, tối nào cũng nghe thấy tiếng này, quen rồi!

Ngoài cửa phòng, vật nhỏ bị ném kia sắp rơi xuống đất thì quay một vòng rồi đầu ngón chân đạp lên một cành cây mới nảy mầm, nhẹ nhàng ưu nhã đáp đất.

Chiến Thập Thất nhếch miệng, cười híp mắt nói: “May mà ta có một sư phụ khinh công đỉnh cao!”

Tuy nói thế nhưng Chiến Thập Thất khó tránh khỏi buồn bực.

Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã cách ngày định ra hiệp nghị hòa bình ba năm, nó cũng đã ba tuổi rưỡi.

Ba năm nay nó bị Đại Tần Chiến thần ném đi vô số lần, lúc đầu thì rơi xuống đất thảm hại, bụi bẩn đầy người, về sau do tức giận nên phấn đấu, nỗ lực học tập khinh công với lão ngoan đồng, đến giờ thì đã có thể vận dụng nhuần nhuyễn…….

Trong đó có bao nhiêu nước mắt a!

Để đoạt mẹ, nó dễ dàng sao?

Giả vờ lau khóe mắt chẳng có lấy một giọt nước mắt, Chiến Thập Thất méo miệng, tội nghiệp than: “Thập Thất thật thê thảm a!”

Trong bóng tối lập tức lao ra năm nam nhân, ba người Cuồng Phong và Mục Thiên Mục Dương, căng thẳng đi vòng quanh tiểu chủ tử, bị bộ dáng xinh xắn đáng yêu của tiểu lưu manh này lừa rồi!

Năm người lập tức phản chiến, căm giận nói: “Gia quá độc ác!”

Chiến Thập Thất nhào vào lòng Thiểm Điện, cọ cọ đầu, rầu rĩ nói: “Thiểm Điện thúc thúc hiểu Thập Thất nhất.”

Thiểm Điện sáng ngời hai mắt, mơ mơ màng màng, dương dương đắc ý: “Đương nhiên!”

Bốn người khác đều ghen tỵ.

Chiến Thập Thất lần lượt nhào vào lòng mỗi người, chớp mắt nói: “Các thúc thúc đều hiểu Thập Thất nhất.”

Năm người đều vui tươi hớn hở, chợt nghe nó ngây thơ nói: “Thập Thất thật hạnh phúc a, có mẹ thương, có sư phụ thương, có sư huynh thương, đại bá và tiểu thúc a, còn có các thúc thúc, ngoại trừ…….”

Nói xong, mỗ tiểu hài tử cúi đầu chọc chọc kiến, rất thương cảm.


Ngoại trừ ai thì ai cũng biết!

Năm người nắm tay, giận không thể đừng: “Gia hơi quá đáng!”

“Aizzz.. ai bảo Thập Thất không phải bé gái?” Tiểu tử kia cảm thán, ra vẻ đáng thương rũ đầu xuống, tự đi đến phòng mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu Thập Thất mặc váy, cài trâm, giống như một bé gái, Phụ Vương sẽ thích Thập Thất chứ……”

Bóng lưng nho nhỏ, cô đơn, tịch mịch, lẻ loi……..

Nhất là lời này, làm lòng năm người đều xoắn lại!

Đứa bé thật tốt a!

Tiểu chủ tử thật nhu thuận a!

Tiểu Vương gia thật hiểu chuyện a!

Gia sao lại độc ác như thế?

Trong năm ánh mắt rưng rưng của năm người, tiểu tử kia lại bi thương quay đầu lại nhìn……

Nhìn phòng ngủ của Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, trong mắt ẩn chứa sự khát vọng rõ rành rành.

Đẩy cửa, vào phòng, đóng cửa.

Cửa phòng đóng lại, sự cô đơn của Chiến Thập Thất lập tức biến mất, mặt mày đều cong thành hình trăng khuyết, cười híp mắt nhướn nhướn mày kiếm.

Sau khi kết thúc việc quấy rầy mỗi đêm thì nó leo lên giường ôm lấy tiểu Thanh ngượng ngùng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm hôm sau.

Vừa tảng sáng Chiến Bắc Liệt đã mở mắt, ngáp ngủ ôm tức phụ bên cạnh, thân thể mảnh mai mềm mại làm hắn thỏa mãn chép chép miệng.

Khuôn mặt tuấn tú dí sát vào, cắn nhẹ vành tai Lãnh Hạ, rồi khẽ liếm, khàn khàn nói: “Tức phụ.”

Cùng lúc, bàn tay luồn vào trong y phục của Lãnh Hạ, vuốt ve da thịt non mềm của nàng….

Ám chỉ rõ ràng như thế sao Lãnh Hạ lại không hiểu nhưng tối qua vừa đại chiến một hồi xong……


Nàng túm lấy bàn tay không yên phận của hắn, mơ mơ màng màng nói: “Ngủ tiếp đi, ta mệt lắm.”

Không thể thế được, Chiến Bắc Liệt tiếp tục gắng sức, tay vẫn không chịu ngừng chút nào.

Lão hòa thượng rõ ràng đã nói là thai tiếp theo, nhưng đã ba năm rồi, hắn nỗ lực cày cấy ngày đêm mà đến giờ còn chưa được thu hoạch, ưng mâu chậm rãi nheo lại, híp thành một kẽ hở đầy nham hiểm, Thanh Long Tự chó má gì đó, đợi lần sau lão tử đến, sẽ phá cả chùa các ngươi.

Mới nghĩ có một tý mà Lãnh Hạ đã ngủ tiếp rồi.

Chiến Bắc Liệt trợn mắt nhìn tức phụ đang ngủ không biết trời đất là gì, nghiêng đầu sang tự kiểm điểm một lần!

Được rồi, ba năm nay, mẫu sư tử vì con gái thật sự đã mệt chết rồi, tối qua cũng vừa đại chiến một hồi.

Hắn ấn xuống má Lãnh Hạ một nụ hôn rồi dậy thay y phục, ra ngoài dùng bữa sáng.

Trời hôm nay rất cao và xanh, cây cối xanh mơn mởn, gió xuân ngào ngạt hương hoa, Chiến Bắc Liệt tản bộ tron Vương phủ, tâm tình khá tốt.

Ngoại trừ…..

Hắn nhíu mày, nhìn nha hoàn gã sai vặt đi ngang qua hắn đều xụ mặt, mắt nhìn thẳng, giả vờ như không thấy!

Từ bao giờ mà chủ tử của Liệt Vương phủ như hắn đã vô hình rồi?

Chiến Bắc Liệt chẳng hiểu thế nào, đến lúc tới Trân Tu Uyển thì lại càng nghi hoặc.

Trong uyển, bình thường đã sớm dọn món ăn, có nha hoàn bên cạnh hầu hạ vậy mà hôm nay lại chẳng có ai, trên bàn cũng không có lấy một cái bát nào.

Chiến Bắc Liệt ngồi xuống một góc bàn, bắt đầu chờ.

Chờ a chờ, đã qua một khắc rồi mà vẫn không có ai mang thức ăn lên.

Hắn nhíu mi, hét lớn: “Chu Phúc!”

Một lúc lâu sau, Chu Phúc mới bước vào, vẻ mặt thì lạnh như Chung Thương, nói thẳng: “Gia, hôm nay không có cơm.”

Đại Tần Chiến thần kinh ngạc: “Sao lại không có.”

Chu Phúc cụp mắt, bình thản nói: “Đầu bếp không làm.”

Không đợi Chiến Bắc Liệt hỏi lại, hắn đã trực tiếp nói: “Đầu bếp không làm vì a hoàn phụ bếp không thái rau, a hoàn phụ bếp không thái rau vì bà tử không rửa rau, bà tử không rửa rau vì gã sai vặt không mua rau, gã sai vặt không mua rau vì thê tử hắn bị bệnh xin nghỉ, thê tử hắn nghỉ vì biết được thảm cảnh của tiểu chủ tử, u buồn thành bệnh!”

Nói xong, Chu Phúc ngẩng đầu lên, bộ dạng thích trách thì cứ trách, không quan tâm.

Chiến Bắc Liệt cuối cùng cũng nghe rõ, sau một đống thứ linh tinh gì đó, có một trọng điểm, chính là thảm cảnh của tiểu chủ tử.

Không cần phải nói, nhất định là tiểu quỷ kia giở trò!


Hắn dựa vào ghế, nhìn Chu Phúc không nói thì khó chịu kia, khóe môi cong lên: “Nói tiếp.”

Chu Phúc tức giận, lớn tiếng nói: “Tiểu chủ tử là một đứa trẻ nhu thuận ngoan ngoãn, sao Vương gia có thể đối xử với nó như thế? Đừng nói là hôm nay không có cơm, từ nay về sau cũng sẽ không có cơm! Đừng nói là cơm, nô tài trong phủ đều khó chịu, nha hoàn không quét dọn, người làm vườn không trồng hoa, thị vệ không tuần tra, ám vệ không làm việc! Cả nô tài nữa, năm đó trúng một kiếm xong, xương cốt ngày càng già cả, phải mau chóng từ chức về quê trồng trọt thôi, đỡ nhìn Vương phủ này, đỡ đau lòng!”

Rõ ràng là kêu gào, nếu người tiếp tục bắt nạt tiểu chủ tử, lão nô sẽ không làm nữa!

Đại Tần Chiến thần đen mặt, hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra một chữ: “Tốt.”

Thằng nhóc kia, được lắm!

Đại Tần Chiến thần phất tay áo đứng dậy, rời khỏi Trân Tu uyển.

Trên đường đi, hắn tiếp tục bị coi như vô hình, hắn bắt đầu tự nghĩ, chắc phải có người giúp đỡ chứ mình thằng nhóc kia thì không làm được…..

Đúng lúc này thì phía sau núi giả có tiếng huyên náo truyền đến, Chiến Bắc Liệt nhướn mày, rón rén bước tới, đúng lúc biết được đồng lõa.

Thiểm Điện rung đùi đắc ý nói xấu với mấy gã sai vặt: “Các ngươi không biết a, tiểu chủ tử thật đáng thương, ba năm a! Ngày nào cũng bị gia ném ra khỏi phòng, ba năm trước, tiểu chủ tử còn chưa được một tuổi a…… aizzz….. chúng ta đều yêu thương mà sao gia lại độc ác như vậy?”

Trong những tiếng thổn thức, một người hỏi: “Sao lại vậy a? Ngày nào tiểu chủ tử cũng tươi cười, thấy ai cũng vui vẻ!”

Bốp!

Thiểm Điện vỗ đùi thật mạnh: “Đây chính là trọng điểm a! Tiểu chủ tử nhu thuận biết bao, dù vậy vẫn muốn giấu giếm giúp gia, với chúng ta đều.. đều…….”

Hắn chớp chớp mắt, đang nghèo vốn từ.

Một người nói tiếp: “Miễn cưỡng cười vui.”

“Đúng!” Thiểm Điện liên tục gật đầu: “Chính là miễn cưỡng cười vui! Đứa bé mới nhỏ như thế a, gia thật sự là nhẫn tâm!”

Một người khác hỏi: “Vậy phải làm sao? Không thể để cho tiểu chủ tử sống trong nước sôi lửa bỏng mãi được!”

Thiểm Điện chỉ vào hắn, gật đầu: “Ngươi nói đúng, kiên quyết không thể! Chúng ta phải đoàn kết lại, chiến đấu vì tiểu chủ tử!”

“Chiến đấu vì tiểu chủ tử…..”

“Vì tiểu chủ tử…….”

Chiến Bắc Liệt cong môi, dạo một vòng quanh Vương phủ xong cuối cũng cũng rõ, mỗi góc đều có một trong năm tên thuộc hạ ngu ngốc của hắn đi kích động quần chúng cho thằng nhóc kia.

Độ cong nguy hiểm treo trên mặt, có vài phần âm trầm dữ tợn, Đại Tần Chiến thần khẽ điểm mũi chân.

Nhanh chóng bay về phía Thanh Hoan uyển.

==


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận