Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Mấy ngày sau, Di thành mưa suốt.

Mưa nhỏ nhưng dày hạt, những hạt mưa tí tách rơi trên đường làm ướt sũng cả một khoảng, không khí Di thành lại càng thêm khó thở.

Sau chuyện kia, Hoa Mị giận tím mặt, bắt Kinh Triệu Doãn vào ngục còn bắt cả một số quan viên có quan hệ tốt với ông ta, triều đình biết chuyện liền ồ lên, ai cũng cảm thấy bất an và cùng lúc, mọi người đều nhìn Vinh Quận vương, càng ngày càng nhiều  những lời lảm nhảm, đồn đại, khiến Vinh Quận vương năm lần bảy lượt đại náo triều đình, đấu võ mồm với Hoa Mị liên tục.

Hai người chỉ trích nhau đều kịch liệt nhưng suy nghĩ trong lòng thì cũng không giống nhau.

Hoa Mị không dám xác định là chuyện kia có phải giá họa không, dù sao đến giờ Vinh Quận vương luôn bất mãn chuyện nàng buông rèm chấp chính, vẫn hoài nghi nguyên nhân cái chết của Tiên hoàng, mà dù có là giá họa thật thì nàng cũng vui vẻ lợi dụng cơ hội này, cho Vinh Quận vương một đả kích.

Mặt khác, Vinh Quận vương đích xác trăm phần trăm, chắc chắn đây là một tuồng kịch của Hoa Mị!

Cứ thế, đúng như Lãnh Hạ dự đoán, hai bên đều xé rách mặt nạ.

Thái hậu buông rèm chấp chính và Vương gia khác họ như nước với lửa, có một Tiểu Hoàng đế duy nhất thì không trông cậy gì được, làm bao quan lại rối rắm ruột gan, chỉ hận lúc trước tại sao Tiên hoàng không sinh thêm vài Hoàng tử, nếu thế thì tình hình đã không như bây giờ.

Mà lúc này, bên trong tiểu quan quán.


Lãnh Hạ nheo mắt lại, duỗi người, lười biếng nói: “Tiếp tục đấu đi, đấu thêm mấy ngày nữa sẽ đến lúc Công Tôn Liễu và Hoa Thiên xuất hiện.”

Một bàn tay duỗi ra ôm lấy vòng eo đã đẫy đà thêm mấy phần của nàng, cau mày: “Muốn thế, Vinh Quận vương phải không chết!”

Nói đến cái này, trong lòng hai người đều có vài phần lo lắng, dù Thí Thiên đã gác ở phủ Vinh Quận vương cả ngày cả đêm nhưng với tính cách giả dối của Đông Phương Nhuận thì thật sự khó nói. Nhất là chuyện thái giám chết thảm và tiết mục ám sát kia bị nàng túm lấy sơ hở làm kế hoạch của hắn thất bại, người nọ sao lại không đáp trả một phen?

Nếu muốn tình hình như ý hắn, muốn Nam Hàn nội loạn thì chỉ còn một con đường duy nhất, đó là Vinh Quận vương chết!

Kẹt……..

Cửa phòng mở ra, Hoa cô nương uốn éo bước vào, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, oán niệm kêu: “Tóc dài tóc dài ta rảnh rỗi tóc dài……….”

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, trong mắt cùng có một ý: Còn tốt!

Tóc dài, mốc meo, biến chất….. Nhân đạo hủy diệt nghiệt súc này đi!

Cắn cắn môi, Hoa Thiên ai oán lẩm bẩm một tiếng, rồi lại vô liêm sỉ nằm thẳng cẳng lên bàn, một bộ dạng ‘Không cho ta hoạt động ta sẽ chết ở đây’, làm hai người liên tục xem thường.

Hoa cô nương giở trò lưu manh, lăn qua lăn lại trên bàn, lăn a lăn, lăn a lăn,…….

Lăn a lăn, lăn a lăn……

Cuối cùng, hắn dừng lại, giơ bốn chi lên trời, hưng phấn nói: “Sao không thấy tiểu thiếu niên tuấn mỹ?”

Lãnh Hạ thầm thở dài vì cái tư thế kỳ dị này, nhướn mày nói: “Có lẽ là ở hậu viện, mấy ngày nay Thập Thất luôn quấn quít lấy Mộ Nhị, Thác Bạt Nhung và Công Tôn Liễu đòi học võ công, lúc thì học khinh công, lúc thì học loan đao, lúc thì học ám khí, rất hăng hái.”

Vừa dứt lời, nam nhân bên cạnh lại bốc khí chua……

Đại Tần Chiến thần đen mặt, oán giận rủa thầm vài câu, Lãnh Hạ dựng tai lên nghe, người nọ chua loét lẩm bẩm: “Nhóc con nhóc con nhóc con……. không học với lão tử không học với lão tử không học với lão tử……”

Lãnh Hạ nhìn trời, học với ngươi, có mà học bay…….

“Ai nha!” Hoa cô nương nhảy dựng lên, rút gương đồng ra chu môi nói: “Ta cũng muốn đi dạy!”


Lãnh Hạ ngạc nhiên: “Ngươi có thể dạy cái gì?”

Hoa cô nương hài lòng cất gương đi, chống nạnh kiêu ngạo nói: “Dạy nó quyến rũ mỹ nam tử….. ngao!”

Tiếng còn đây mà ẻo lả đã bay đi mất, bị Đại Tần Chiến thần nổi giận đá bay ra ngoài…….

Trong đầu mỗ nam không tự chủ được mà tưởng tượng ra một hình ảnh, mỗ tiểu hài nhi bộ dạng giống hệt hắn, mày kiếm ưng mâu, mũi cao thẳng, ngũ quan sắc bén, uốn éo như Hoa cô nương, son phấn đầy mặt, vung khăn tay yểu điệu nói: “Gọi ta, Thất cô nương….”

Ọe!

Đại Tần Chiến thần nôn khan vài tiếng, lắc đầu như trống bỏi, vội vàng xóa cái hình ảnh kinh khủng kia đi, quay sang nhìn tức phụ một lúc lâu mới thấy thư thái vài phần.

Lãnh Hạ nghi hoặc chớp chớp mắt nhìn, nam nhân này mồ hôi ròng ròng, cứ như là thấy quỷ vậy……

“Khụ khụ…” Chiến Bắc Liệt ho khan vài tiếng để che giấu: “Không có việc gì không có việc gì, ta không nghĩ gì cả!”

Giấu đầu lòi đuôi!

Trong ánh mắt trêu tức của Lãnh Hạ, mỗ nam tiếp tục ho khan một tiếng nữa, mất tự nhiên bước đến cửa sổ, bỗng nhiên, mày kiếm nhướn lên: “Xem này!”

Đứng trên cửa sổ, nhìn xuống dưới, tiểu quan quán nằm trong một ngõ hẻm, vị trí nào không đông đúc chút nào, trời thì mưa lâm thâm nên dân chúng cũng ít ra ngoài, vậy mà hai bên ngõ nhỏ lại có không ít quán bán hàng rong đội mưa đội gió.

Nhất là, cả ngày cũng chẳng gặp được mấy vị khách!


Khóe môi lạnh lùng cong lên, Lãnh Hạ nhắm mắt cảm nhận xung quanh, một lúc sau mở mắt ra, trong phượng mâu lạnh như băng: “Xung quanh cũng ẩn nấp không ít người!”

Những người này chắc cũng đều biết thân phận của họ không dám giám thị quá gần nhưng đối với Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, đây chỉ là chuyện nhỏ, tập trung tinh thần cảm nhận một lát là có thể phát hiện rõ mai phục xung quanh!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã truyền đến.

Chung Vũ hấp tấp chạy vào, ôm quyền nói: “Gia, Vương phi, thuộc hạ bắt được một người khách trong quán, có chuyện!”

Lãnh Hạ hiểu rằng đây giống với đám bán rong kia, ngụy trang thành khách để vào thăm dò, trầm giọng nói: “Nơi này đã bị bao vây, bảy mươi người, ẩn nấp ở những chỗ khác nhau, cùng với ba người bán hàng rong ở dưới và tên ngươi vừa bắt, tổng cộng là bảy mươi tư người!”

Chung Vũ cả kinh nhưng không nghi ngờ chút nào, gấp gáp nói: “Thuộc hạ sẽ xuống thăm dò lại một phen, không thể để có kẻ địch trà trộn vào khách được.”

Dứt lời, liền quay người lao ra ngoài.

Nàng đi rồi, Chiến Bắc Liệt mới lười biếng nhướn mày, nhưng giọng nói lại đằng đằng sát khí: “Thuộc hạ của Đông Phương Nhuận không tệ, có thể tra được đến tận đây!”

“Ừm…..” Lãnh Hạ gật đầu, bĩu môi nói: “Gió mặc gió, mưa mặc mưa a!”

==


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận