Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Sáng sớm hôm sau, dù trời vẫn mưa to, nhưng giờ lâm triều vẫn bắt đầu đúng giờ.

Các quan viên ngồi kiệu vào triều nhìn ra ngoài đều nhận ra có chút khác thường, sắc trời còn chưa sáng hẳn vậy mà trên đường đã có không ít người, những người này dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt lo lắng, tay phải không tự chủ mà đặt ở bên hông, tra xét các hộ dân.

Tâm tình hoài nghi vẫn duy trì đến tận lúc lên triều, trên đại điện lại không thấy Hoàng thượng, chỉ có Thái hậu lẳng lặng nói: “Hoàng thượng bị bệnh nhẹ, mấy ngày nay sẽ vắng mặt, tĩnh dưỡng trong tẩm cung.”

Hoàng thượng có bị bệnh nhẹ hay không thì khó mà nói nhưng tin tức truyền đến sau đó thì vô cùng chân thật.

Vinh Quận vương đã chết!

Vương gia khác họ đương triều duy nhất, đêm qua chết trên giường, tin tức như thế quả thật là chấn động, điều này làm bách quan choáng váng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía trên cao.

Nhất là trong ánh mắt có sự lên án, ngươi hận Vinh Quận vương thì thôi đi, lại còn khiến ông ấy đường đường là một Vương gia lại chết trên giường, chết trong lúc đang làm việc ấy!

Người ta đã chết còn không giữ được khí tiết tuổi già, ngươi quả là độc ác!

Trong những ánh mắt như thế, Hoa Mị nghiến răng mà không làm gì được.

Giải thích không phải nàng làm?

Kháo, coi chúng ta là ngốc à!

Kết quả là, Hoa Mị chỉ đành dùng hai chữ để trốn tránh: “Bãi triều!”

Văn võ bá quan giận dữ trong lòng, ảnh hưởng của Vinh Quận vương trên triều có thể so với Chiến Bắc Liệt ở Đại Tần, người như thế lại bị nữ nhân ác độc kia giết hại, làm bọn họ quay về quyết định họp, mục tiêu là Hoa Mị.

Chỉ hai chữ: Lật đổ.

Ngày hôm sau, tấu sớ của chúng quan viên còn chưa dâng lên đã bị một tin tức làm cả triều đình nổ tung…….

Việc này là do một quan viên nho nhỏ nói, luôn mồm kêu mình có chứng cứ, Hoàng Trưởng tử chết bệnh năm nào vẫn còn sống, tin tức này vừa xuất hiện, các quan viên liền suy nghĩ về chuyện chết bệnh, năm đó Tiên hoàng vừa băng hà không lâu thì Hoàng Trưởng tử cũng bệnh nặng qua đời, chuyện này người người đều biết, nhưng rốt cuộc là bệnh thật hay giả thì không ai thấy tận mắt cả, tất cả chỉ là lời nói của một mình Hoa Mị, lúc ấy Tiểu Hoàng đế còn quá nhỏ, Hoa Mị dùng thân phận Thái hậu buông rèm chấp chính, khi đó còn chưa lộ ra dã tâm làm Nữ hoàng nên quan lại trong triều trừ phe cánh Vinh Quận vương vẫn luôn có lòng kính nể nàng ta, và tuyệt đối tin lời nàng ta nói.

Nhưng bây giờ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ năm xưa, nguyên nhân cái chết của Hoàng Trưởng tử có trăm ngàn sơ hở.

Nhưng các quan viên cũng biết nếu Hoàng Trưởng tử còn sống thì đang ở đâu, không thể chỉ nói suông nên thu hồi tấu sớ, từ bỏ chuyện để Tiểu Hoàng đế nắm quyền trước tuổi, thầm nghĩ sớm tìm ra Hoàng Trưởng tử, để Tiểu Hoàng đế thoái vị nhường ngôi.

Dù thế nào thì chuyện Hoa Mị bị hạ bệ là chắc chắn.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm vẫn duy trì đến ngày thứ ba, thì có tin tức truyền đến làm triều đình Nam Hàn lại nổ tung.

Đông Sở phát binh!

Hoàng đế Đông Sở Đông Phương Nhuận tự ý huỷ bỏ hiệp nghị hòa bình, hai mươi vạn đại quân đã đến biên cảnh Nam Hàn, đợi tin tức về đến kinh thành thì đã bắt đầu đại chiến.

Giờ phút này, bách quan mắng to Đông Phương Nhuận ‘Đê tiện hạ lưu vô liêm sỉ âm hiểm xấu xa bỉ ổi’ và nghĩ đến Tiểu Hoàng đế.

Công Tôn Minh dù có thế nào thì cũng là Hoàng đế một nước, quân giặc xâm lấn bờ cõi sao có thể thiếu Hoàng thượng được.

Hoa Mị ngồi trên phượng ỷ một lúc lâu rồi lại tuyên bố Hoàng thượng long thể bất an, mặc kệ những tiếng thúc giục, những ánh mắt hoài nghi phẫn hận, nàng ta chỉ biết nói: “Bãi triều!”

Lại từ chối khiến trong lòng bách quan không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Tiểu Hoàng đế đã…..

Nghĩ như vậy, tất cả đồng loạt lắc đầu, hổ dữ không ăn thịt con, nếu nói Hoa Mị sẽ hại đứa con ruột của mình, mọi người sẽ không tin.

Ai ngờ đến ngày thứ tư, từ không tin biết thành vô cùng tin tưởng!

Trong cung truyền ra tin tức, Tiểu Hoàng đế không hề ở trong tẩm cung, thậm chí toàn bộ hoàng cung Nam Hàn cũng không thấy bóng dáng, nói cách khác, Tiểu Hoàng đế mất tích!

Mất tích?

Lừa quỷ chắc!

Văn võ bá quan tin tưởng tuyệt đối rằng Hoa Mị ngầm mưu hại Công Tôn Minh!

Vì vậy, triều thần đã nhịn mấy ngày hợp lực tấn công!

Nam Hàn loạn trong giặc ngoài……

Trên triều đình Nam Hàn, liên tiếp bốn ngày, có thể nói là mỗi ngày có một kinh hỉ, mà từ ‘kinh hỉ’ này Hoa Mị đã sớm ngửi được mùi vị âm mưu, từ lúc Công Tôn Minh mất tích, nàng đã phái tâm phúc đi tìm kiếm trong Di thành……

Trước đó không có chuyện, nay mọi chuyện lại đổ ập đến, đương nhiên Hoa Mị biết có kẻ bày trò, tất nhiên sẽ ra lệnh điều tra, vậy nên ngày hôm sau, mọi tin tức về tiểu quan quán nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Liếc tư liệu được dâng lên, ánh mắt ngày càng ngoan lệ, lập tức phái ra một tâm phúc, dẫn Ngự lâm quân đuổi theo, sống phải thấy người chết  phải thấy xác!

Sau khi thuộc hạ tuân lệnh rời đi……..

Xoẹt!

Những mảnh giấy nhỏ bay đầy trời……..

Hoa Mị hung tợn xé giấy, băng lãnh cắn răng nghiến lợi phun ra tên của mấy người, sát khí ngút trời!

” Chiến Bắc Liệt!”

” Mộ Dung Lãnh Hạ!”

” Hoa Thiên!”

” Công Tôn Liễu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui