Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

“Hắt xì!”

Tại một trấn nhỏ tiếp giáp Di thành, một đôi nam nữ cùng hắt hơi một cái.

Mỗ nam nhảy dựng lên, nắm lấy vai nữ nhân nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải một lượt rồi mới kêu lên: “Tức phụ, thai khí a!”

Nam nhân động kinh vì một cái hắt xì này chắc chắn là Chiến Bắc Liệt.

Mà lúc này, nữ nhân trợn trắng mắt lên đương nhiên là Lãnh Hạ.

Nàng vén mành che ở mũ lên, nhìn mưa to trước mắt, lắc đầu nói: “Không có việc gì, chắc là mưa mấy ngày liên tiếp nên bị cảm lạnh!”

Nghe thế, Chiến Bắc Liệt vốn không yên tâm lại càng căng thẳng!

Mặt hắn trắng bệch, liên tục lầu bầu: “Giờ mới biết có Lăng Tử thật là tốt a!”

Một cánh tay trắng trẻo vươn ra, kéo kéo vạt áo Lãnh Hạ.

Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy thiếu niên tướng mạo thanh tú dè dặt hỏi: “Lúc nào mới có thể gặp cậu?”

Thiếu niên này, chính là Tiểu Hoàng đế, Công Tôn Minh.

Lúc trước Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt vào Hoàng cung, thần không biết quỷ không hay dẫn nó đi, nếu Đông Phương Nhuận đã muốn tình hình hỗn loạn thì bọn họ sẽ khuấy cho vũng nước Nam Hàn này càng thêm đục.

Theo phân tích lúc trước của Lãnh Hạ, Vinh Quận vương vừa chết, Hoa Mị sẽ bị lên án gay gắt, mà biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện này chính là giết Công Tôn Minh, đến lúc đó, hoàng thất Nam Hàn đã chết sạch sẻ, bằng thế lực và thủ đoạn của Hoa Mị, lên ngôi chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đương nhiên, quá trình phải chém giết bao nhiêu thì cũng khó nói.

Mà điều kiện tiên quyết phải là không có Công Tôn Liễu, Đông Phương Nhuận đã tra ra tiểu quan quán mà lại có một thuộc hạ là nữ tử không chết, khó chắc nàng không biết Công Tôn Liễu, sẽ tiết lộ chuyện này ra, vậy thì tình hình của Hoa Mị và Tiểu Hoàng đế càng thêm nguy hiểm, bách quan có Công Tôn Liễu làm hy vọng thì sẽ càng gấp gáp lật đổ Hoa Mị.

Đến lúc đó, vừa nội loạn, vừa ngoại xâm, vừa nóng lòng tìm kiếm Hoàng Trưởng tử, vừa phải giết Công Tôn Liễu, toàn bộ Nam Hàn sẽ vô cùng hỗn loạn.

Mà Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt dẫn Tiểu Hoàng đế đi, vừa vì Hoa Thiên vừa vì khiến mâu thuẫn càng thêm kịch liệt.

Nếu Đông Phương Nhuận đã chen chân vào thì bọn họ cũng không thể bắt đầu từ bên trong, bắt đầu từ ngoài vậy, Đông Phương Nhuận xuất binh, Đại Tần và Tây Vệ cũng không ngốc mà ngồi im, đến lúc đó ai thắng ai thua cũng chưa chắc đâu!

Nhìn Công Tôn Minh lo lắng thấp thỏm, Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi trả lời nó: “Hoa Thiên đi trước chúng ta non nửa ngày, cưỡi ngựa đi nhanh thì chắc là ở thành trấn nào đó phía trước hoặc đang trên đường.”

Công Tôn Minh gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Ba người dắt ngựa đi nhanh về phía trước, cửa thành đã gần ngay trước mắt thì thấy có mấy quan binh đang kiểm tra, vốn chỉ có tiếng mưa, nay lại có thêm tiếng những bước chân hỗn loạn.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, trong đáy mắt lộ vẻ ngưng trọng.

Không cần phải nói, người của Hoa Mị đuổi tới rồi!

Tiếng bước chân ngày càng gần, đại khái có khoảng vạn người, ba người không chậm trễ nữa, bước nhanh hơn, cố gắng ổn định tinh thần đi về phía cửa thành.

“Ai?” Quan binh ở cửa thành hỏi, đánh giá ba người, đặc biệt là nhìn hai con ngựa ở phía sau.

Ba người đội mũ rộng vành, có dán giấy dầu để đi mưa, trời mưa nên ai cũng thế cũng chẳng có gì đặc biệt, y phục bị ướt cũng không phải quý giá gì, trừ Công Tôn Minh đeo khăn che mặt.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ dù rất nổi danh nhưng dù gì đây cũng là Nam Hàn chẳng có mấy người biết họ, nhưng Công Tôn Minh thì khác, trẻ con mười tuổi, tướng mạo nữ khí chỉ có đeo khăn che mặt mới không bị chú ý.

Quan binh kia vươn tay ra, đang định vén khăn che mặt có nó lên thì Công Tôn Minh lui ra phía sau hai bước, ho khan liên tục.

“Khụ…… khụ…..”

Chiến Bắc Liệt đỡ lấy vai nó, giải thích: “Quan gia, tiểu nhân đi từ kinh thành tới, phu thê ra ngoài thăm người thân, con bị nhiễm phong hàn, đại phu trên trấn khám đều chưa chữa khỏi.”

“Phong hàn?” Quan binh kia nửa tin nửa ngờ nhưng cũng vì hai chữ ‘kinh thành’ mà không chú ý đến ngựa nữa.

“Khụ….”

Công Tôn Minh vừa ho vừa nói: “Quan gia, khụ… tiểu nhân sợ truyền nhiễm…. khụ………”

Quan binh lập tức tránh xa, ghét bỏ nhìn nó rồi phẩy phẩy tay như đuổi ruồi.

“Đúng là xui xẻo, mau đi đi!”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liên tục gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài……

Đúng lúc này!

“Đứng lại!”

Phía sau có tiếng hét lớn vang lên, ba người lại đi nhanh hơn vài phần, người kia có lẽ không ngờ càng gọi họ càng chạy nên đánh ra một roi.

Chiến Bắc Liệt phản xạ có điều kiện đẩy Lãnh Hạ ra.

Vụt!

Một roi này, vốn là đánh vào người Lãnh Hạ, giờ lại vụt mạnh lên lưng hắn!

“Bản quan nói các ngươi đứng lại! Điếc à?” Người kia lại quát to.

Trong ưng mâu hiện lên sát khí lạnh thấu xương, lóe lên rồi biến mất…..

Chiến Bắc Liệt giả vờ lảo đảo, khẽ cúi đầu nói: “Quan gia, tiểu nhân không biết ngài gọi ta.”

Lãnh Hạ vươn tay, xoa xoa lưng hắn, vết roi cũng không sâu chỉ làm sờn chút vải, vết thương này chẳng là gì với hắn nhưng nỗi nhục kia……

Lòng nàng như bị lửa đốt, dù roi kia có đánh vào người nàng cũng không khiến nàng đau như thế.

Nam nhân này, bá đạo kiêu ngạo, đã bao giờ bị thế đâu!

Chiến Bắc Liệt nắm lấy tay nàng, bàn tay chai sạn nhưng ấp áp, như trấn an nàng…….

Hai người đều không phải là loại người thích đấm đá lung tung, đối diện với chừng một vạn Ngự lâm quân, lúc này, nếu lừa dối được để qua cửa thì không nên vì mặt mũi mà xung đột chính diện, nhất là còn có Công Tôn Minh không biết chút võ công nào.

Đạo lý này Chiến Bắc Liệt biết, Lãnh Hạ cũng biết.

Mưa xối xả khiến mắt cũng khó mà mở ra, hai người hơi cúi đầu: “Quan gia, gọi tiểu nhân có gì dạy bảo vậy?”

Người nọ hơn ba mươi tuổi, cũng đội mũ che mưa, nhưng cũng không thể che được vết sẹo trên mặt, đứng trước vạn Ngự lâm quân, có lẽ là thống lĩnh. Quan sát họ một phen rồi cười gằn, lạnh lùng nói: “Bản quan làm việc cho Thái hậu nương nương, tróc nã gian tế và loạn đảng, những người muốn ra khỏi thành đều phải kiểm tra!”

“Quan gia, lúc nãy vị quan gia kia đã kiểm tra…..” Chiến Bắc Liệt chỉ chỉ quan binh ở cửa thành.

“Phi! Bản quan giống chúng sao?” Mặt sẹo kiêu căng giục: “Bỏ mũ xuống, cả đứa bé này nữa, kéo khăn che mặt ra để bản quan kiểm tra! Nếu chậm trễ khiến gian tế loạn đảng chạy thoát, các ngươi chịu nổi tội không?”

Mày liễu nhíu lại, nghe người này nói thì hình như cũng đã sớm khẳng định, bọn họ không phải là người hắn muốn tìm.

Lãnh Hạ ôm lấy Công Tôn Minh, thận trọng nói: “Quan gia, con trai ta bị nhiễm phong hàn, trời đang mưa mà tháo mũ xuống thì…..”

Không đợi nàng nói xong, mặt sẹo đã quát to: “Nói nhảm ít thôi! Các người đến từ kinh thành, gian tế cũng đến từ kinh thành, ai có thể chắc chắn các ngươi không phải gian tế! Trời thì mưa to, quan gia vất vả cực nhọc, nhanh tháo xuống để bản quan nhìn rồi còn bớt thời gian đi mua rượu uống!”

Thâm ý trong lời nói này, rốt cuộc Lãnh Hạ cũng hiểu!

Nếu biết bọn họ đến từ kinh thành thì có nghĩa là đã nghe hết cuộc nói chuyện lúc nãy, giờ nói thế này, từng câu từng chữ đều cho thấy là cố ý kiếm chuyện…….

Chắc chắn là muốn kiếm bạc.

Lãnh Hạ đoán không sai, mặt sẹo đã sớm khẳng định đây không phải người hắn muốn tìm, Thái hậu dặn là một đám người mà ở đây chỉ có ba, rõ ràng là một nhà ba người, quan binh ở trấn nhỏ không có ánh mắt nhưng hắn có, ba người này dù hơi nhếch nhách nhưng vải lại rất tốt, nhất là còn dắt ngựa, chắc chắn là kẻ có tiền!

Mưa dầm dề mấy hôm liền, hắn được lệnh đuổi bắt, đường đi thì lầy lội chẳng ra sao, vốn đã nổi giận lôi đình nhưng nào ngờ đến đây lại được ông trời quan tâm.

Khó lắm mới gặp dê béo, không làm thịt thì thật có lỗi với tổ tiên!

Chiến Bắc Liệt móc mấy nén bạc ra nhét vào tay mặt sẹo, cười ngây ngô: “Quan gia, con ta thật sự là không thể bị dính mưa, mong ngài từ bi, chỉ có ít lòng tặng các vị đại nhân mua chút rượu uống!”

Mặt sẹo cười ha hả áng chừng lượng bạc trong tay, khoát tay nói: “Cút đi!”

“Cảm tạ quan gia!”

Ba người đang muốn quay người rời đi thì một giọng nói thanh nhã nhưng ác ý vang lên: “Ta còn tưởng là ai? Nhìn mãi mới dám chắc, không ngờ Đại Tần Liệt Vương và Tây Vệ Nữ hoàng cũng có lúc khúm núm thế này, để bản quan nhìn xem, giống y như chó.”

Lời nói này cực kỳ ác độc, trong đó hàm chứa vài phần thống khoái, vài phần đắc ý, vài phần ti tiện!

Vừa dứt lời, mặt sẹo căng thẳng lui ra sau, giơ roi lên hỏi: “Ngươi không nhìn lầm chứ?”

Nam nhân vừa nói chuyện kia đứng ở sau hắn ta, cười lạnh nói: “Nhầm sao được, tốt xấu gì cũng đã gặp vài lần, phải không?”

Hắn khẽ cười vài tiếng: “Đã lâu không gặp, Nữ hoàng, Liệt Vương?”

Vạn Ngự lâm quân lập tức bao vây bọn họ.

Nam nhân nói mấy câu với họ nhưng Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cũng lười nhìn, trực tiếp coi là tiếng chó sủa, chỉ nhìn vô số Ngự lâm quân đang bao vây lấy họ.

Hai người cùng chép chép miệng, bọn họ muốn nhân nhượng vậy mà có kẻ năm lần bảy lượt không cho.

Hai người đối chiến một vạn…….

Chưa chắc họ có thể thoát khỏi vòng vây trùng điệp của vạn Ngự lâm quân, nhưng muốn giết một số người thể thật sự là dễ như trở bàn tay!

Vì sao luôn có những tên hề không hiểu điều này thế?

Lời tác giả:

Chương này hơi nhiều tình tiết, không có cách nào để chen tình cảm vào giữa, chương sau sẽ thấy hai người này phát uy~

Đề cử lần hai: Sát phi, tàn nhẫn bưu hãn.

Kiri:

Hehe ta đố mọi người đoán được nam nhân kia là ai đấy? Ai đoán đúng nhanh nhất chương sau sẽ là quà tặng người đó ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui