Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Mưa to như trút nước, mưa che lấp cả bầu trời.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng giữa vô số vòng vây, sát khí càng ngày càng nặng, gần như là ngưng tụ thành khí ở trên không, ngay cả mưa rơi vào hai người cũng tự bốc hơi…….

Mặt sẹo ở phía đối diện lui về phía sau hai bước, đứng ở trung tâm đội quân, cầm roi cảnh giác nói: “Bản quan khuyên các ngươi, đừng phản kháng vô ích, giữa vạn Ngự Lâm quân này, các ngươi có chắp cánh cũng không chạy thoát được!”

Nam tử bên cạnh hắn cũng lui lại, tự cho là đã ở một vị trí rất an toàn.

Hắn khẽ cười, thống khoái nói: “Vệ Hoàng, Liệt Vương, không bằng hai người khoanh tay chịu trói, ít nhất chúng ta cũng đã gặp qua vài lần, ta sẽ cầu xin Thái hậu nương nương, có lẽ còn có thể tha….”

Một tia chớp lóe, xé rách trời cao!

Không ai bảo ai, cùng nhau động thủ!

Một đen một trắng, hai bóng người sát khí băng lãnh lao vào đám người đang bao vây…..

Ngay tức khắc, máu tươi tung tóe!

Máu tươi rơi xuống vũng nước, nhạt dần rồi biến mất trong chớp mắt, ngay sau đó……

Rầm! Rầm! Rầm…..

Một hàng Ngự lâm quân ở phía trước, chừng mười mấy người ngã xuống như cắt lúa, người nào cũng bị một vết cắt sâu ở cổ.

Một kích trí mạng!

Nhanh chóng lui lại phía sau, tựa lưng vào nhau!

Động tác thống nhất, vạn phần ăn ý!

Trong thành trấn nho nhỏ, không có bất cứ tiếng động gì, chỉ có tiếng mưa to vẫn ầm ầm bên tai.

Nam tử kia nghẹn họng không nói nổi nữa, tuy rằng đã sớm biết hai người này sẽ không khoanh tay chịu trói nhưng cũng không ngờ họ không nói hai lời đã đại khai sát giới, chỉ trong một cái chớp mắt, còn không kịp phản ứng, vạn Ngự lâm quân đã chết mười mấy người.

Mười mấy người với vạn người mà nói thì chỉ là muối bỏ biển nhưng sĩ khí lại bị ảnh hưởng nặng nề.

Nhìn Ngự lâm quân bây giờ xem…..

Một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn đồng đội nằm thẳng cẳng trên mặt đất, chân run rẩy mềm nhũn ra, trong ánh mắt nhìn về phía Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, chứa đầy kinh sợ.

Lãnh Hạ mỉm cười, mưa to lất phất càng làm tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy, nhưng giọng nói lại như vang lên từ địa ngục: “Ai muốn… trở thành người kế tiếp?”

Bất giác, Ngự lâm quân đồng loạt lui về phía sau.

Lãnh Hạ nhún nhún vai, tìm nam tử kia trong đám người rồi giễu cười: “Lạc Cầm?”

Người đó, chính là một trong bốn gã sai vặt của Hoa Thiên, là người ôn tồn lễ độ, cũng chính là người duy nhất còn sống……

Gian tế!

Lạc Cầm giật mình một cái, mở to hai mắt hét lớn: “Giết! Giết bọn họ!”

Nhìn đám Ngự lâm quân đang khiếp sợ, hắn quát to: “Nếu để bọn họ chạy, quay về các ngươi cũng không sống được, Thái hậu nương nương sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Giết! Giết cho ta! Các ngươi có một vạn người mà không giết được hai người sao? Nhanh giết đi!”

Đúng rồi, bọn họ có một vạn người!

Mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể làm chết đuối hai người này!

Nghĩ như vậy, Ngự lâm quân như tỉnh ra, gào thét ‘Giết giết giết’ rồi vung đao xông lên, trong lòng thì mặc niệm, chúng ta có một vạn người, chúng ta có một vạn người!

……

Lời mặc niệm này, sau gần nửa canh giờ, biến thành chúng ta có chín nghìn năm trăm……..

Một lúc lâu sau, chúng ta có chín nghìn người…….

Ngự lâm quân thật sự muốn khóc, đây thật sự là hai tôn sát thần a!

Trong thành trấn nho nhỏ, nước mưa đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, trên đất đầy những tay chân bị chặt đứt, mà ở giữa chín nghìn người, một đôi nam nữ một trắng một đen đang điên cuồng chém giết…….

Chỉ cần ra tay, một chiêu lấy mạng!

Sát khí nồng đậm bao quanh lấy họ, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thu lấy từng sinh mệnh, cứ như là Tu La tới từ địa ngục, lạnh băng nghiêm nghị khiến kẻ khác phải lùi bước!

Nhưng ngoài họ, không ai biết, thật ra thể lực đã dần dần tiêu hao.

Chiến đấu kịch liệt suốt một canh giờ, dù những Ngự lâm quân này trong mắt họ chỉ là con kiến nhưng có hơn vạn con kiến thì sao?

Bị một vạn con muỗi đốt, dù mỗi con chỉ hút một giọt máu cũng khó trụ!

Đám Ngự lâm quân này điên cuồng lao lên như châu chấu, cũng ngã xuống không ngừng, nhưng đám này ngã lại có đám khác xông lên, hai người muốn mở một đường máu thoát thân, chưa kịp đi đã có kẻ chặn đường, dù đám người này sợ hãi nhưng họ tuyệt đối không bỏ qua cho hai người, dù chết cũng phải giữ chân hai người lại!

Giống như Lạc Cầm đã nói, xông lên có thể chết nhưng nếu để bọn họ chạy, quay về cũng chỉ có chết!!

Lạc Cầm và Mặt sẹo run lẩy bẩy, càng ngày càng lùi về phía sau, bên tai vang lên bao tiếng kêu thảm thiết, trước mũi nồng đậm mùi máu tanh, nhìn hai người ở phía xa, nuốt nước bọt liên tục.

Đến tận bây giờ, bọn họ mới thật sự hiểu được…….

Đại Tần Chiến thần, Tây Vệ Nữ hoàng, mãi mãi bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi!

Từ một canh giờ trước, ai có thể ngờ, hai người đối chiến một vạn mà giết những một nghìn người của mình?

Hơn nữa, giữa hai người họ còn có một đứa trẻ mười tuổi không chút võ công…………

Đúng!

Lạc Cầm sáng mắt lên, mừng rỡ kêu to: “Giết đứa trẻ kia! Giết đứa trẻ kia!”

Đương nhiên là hắn biết thân phận của đứa trẻ này, rất có thể là Tiểu Hoàng đế Công Tôn Minh, nhưng Ngự lâm quân không biết, nghe thế liền chuyển mục tiêu công kích sang đứa bé này.

“Giết nó!”

“Đi chết đi!”

Vô số mũi kiếm đâm về phía Công Tôn Minh.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Hạ ôm lấy nó quay người, tránh thoát mũi kiếm kia, đúng lúc này, bụng bỗng nhiên đau đớn!

Cơn đau này bắt đầu từ bụng, rồi truyền đến toàn thân, ngay lập tức đã rút sạch sức lực của nàng.

Cũng trong lúc đó, một mũi kiếm thứ hai đâm đến.

Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào lưng mình, Lãnh Hạ chậm rãi ngã sang bên cạnh…..

Hai mắt Chiến Bắc Liệt đỏ ngầu lên, thảm thiết hét: “Tức phụ!”

Phập!

Tiếng kiếm đâm vào thịt vang lên bên tai, một Ngự lâm quân nhằm đúng lúc này mà đâm một kiếm vào vai hắn!

Sự đau đớn trên vai sao sánh bằng trái tim đang đau xót, ngay lập tức hắn đá văng Ngự lâm quân trước mặt, máu tươi phun đầy mặt và cổ, vai trái còn cắm một thanh kiếm đâm thủng vào xương, nhưng hắn không quan tâm, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí, giống như điên rồi, liều mạng lao về phía Lãnh Hạ!

Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt!

Bỗng nhiên, Chiến Bắc Liệt dừng lại, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.

Không có việc gì, nàng không có việc gì……..

Trong phút nguy hiểm, có một bóng người lao đến, chắn nhát kiếm trí mạng cho Lãnh Hạ.

Là Lâm Thanh!

Cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng thả tâm.

Lúc này Đại Tần Chiến thần, vai trái cắm một thanh kiếm chỉ còn lộ chuôi, thân kiếm xuyên qua lưng máu tươi nhỏ xuống đất từng giọt từng giọt một, trên mặt cũng đầy máu, ngay cả mắt cũng còn vằn đỏ, dữ tợn như vậy, sát khí như vậy, làm Ngự lâm quân ở xung quanh sợ đến vỡ mật, đồng loạt lui về phía sau.

Bịch!

Một thi thể rơi xuống từ trên không trung, chính là Ngự lâm quân vừa bị hắn đạp bay lúc nãy, một cước kia chứa cả đau đớn phẫn nộ, trực tiếp đá chết người!

Ngự lâm quân lại lui tiếp.

Chiến Bắc Liệt bước về phía Lãnh Hạ, máu tươi uốn lượn theo bước chân hắn, đến tận lúc nhìn thấy Lãnh Hạ trong lòng Lâm Thanh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, thì không sao cả, mới dám thở phào một hơi, quay sang Lâm Thanh cũng đang bị kiếm đâm vào lưng, trịnh trọng nói: “Cảm tạ!”

Phụt…….

Lâm Thanh phun ra một búng máu, ôm ngực gật đầu: “Chỉ cần…. cô nương…… không có việc gì……”

Còn chưa nói xong, đã cảm thấy đầu đau xót, trợn trắng mắt lên, hôn mê bất tỉnh.

Chiến Bắc Liệt ôm lấy tức phụ mình, Lâm Thanh bị thần y vô lương kia đánh bất tỉnh rồi kéo sang bên kia rút kiếm cầm máu.

Mỗ Chiến thần hơi cúi đầu, nhìn tức phụ không biết tại sao lại ngất, rồi lại nhìn chuôi kiếm trên vai mình, cuối cùng quay sang nam tử áo xanh đi thẳng không ngoảnh lại kia, im lặng không nói gì.

Ở đây còn có hai người bị bệnh đây này!

Cuối cùng, oán niệm phía sau quá lớn khiến Mộ Đại thần y chú ý.

Hắn dừng bước, chậm chạp quay cổ, ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ trong lòng Chiến Bắc Liệt, móc một bình thuốc ném qua.

Phun ra hai chữ một: “Mệt nhọc, thai khí, không sao.”

Chiến Bắc Liệt bắt lấy bình thuốc, dù hắn không ăn ý như Lãnh Hạ với Lăng Tử, nhưng nhìn sáu  chữ này cũng có kết luận không sai lắm, chỉ là chiến đấu mệt nhọc quá độ nên động thai khí, không sao cả.

Sau đó thì thấy Mộ Nhị chậm rãi chuyển động ánh mắt, nhìn vai trái của hắn, trong mắt xẹt qua một tia ghét bỏ, giống như là phỉ nhổ nam nhân này chuyện bé xé ra to, ngơ ngác phun ra: “Tiểu thương.”

Được rồi, Chiến Bắc Liệt thừa nhận, dù nhìn vết thương của hắn có vẻ đáng sợ nhưng đúng là không nghiêm trọng, nhất là nội lực của hắn thâm hậu, thân thể cũng vô cùng tốt, chỉ cần rút kiếm cầm máu là lại có thể xông lên chém giết bốn phương.

Nhưng……

Con mẹ nó!

Ngươi mà cũng được gọi là đại phu à!

Nhìn Mộ Đại thần y vừa quay đầu lại kéo Lâm Thanh về phía cửa thành, Đại Tần Chiến thần bỗng nhiên cảm thấy, đãi ngộ của hắn và mẫu sư tử, vẫn còn tốt chán!

Bỗng nhiên, người trong lòng khẽ động, chậm rãi mở mắt.

Chiến Bắc Liệt kích động: “Tức phụ!”

Lãnh Đại sát thủ mở mắt ra, đau đớn ở bụng đã biến mất, có lẽ lúc nãy là do con gái bất mãn với nàng.

Nàng mỉm cười, gật đầu, liếc mắt nhìn thấy vết thương trên vai Chiến Bắc Liệt, phượng mâu lập tức hiện lên sát khí, còn chưa kịp phát tác thì bỗng nhiên miệng bị nhét vào một viên thuốc, chính là lọ thuốc Mộ Nhị vừa đưa.

Lãnh Hạ nuốt xong lại thấy Chiến Bắc Liệt nghĩ một lúc rồi lại đổ một viên thuốc ra.

Lãnh Hạ nuốt tiếp rồi lại thấy Chiến Bắc Liệt không yên lòng, đổ cả lọ thuốc ra, bón cho nàng như bón đường.

Hai người một bón một nuốt, không hề chú ý tới, Mộ Đại thần y ở phía xa, trong mắt xẹt qua một tia đau xót.

Một lát sau, Lãnh Hạ đứng dậy, ngọc thủ chậm rãi vuốt chuôi kiếm ở bả vai hắn, ánh mắt vô cùng đau lòng, lạnh lùng nói: “Nhịn!”

Dứt lời, trực tiếp rút ra!

Máu tươi văng tung tóe, một bình thuốc lại được ném  qua, nàng nhận lấy rồi đổ thuốc ra đút cho Chiến Bắc Liệt, bỗng nhiên, Lãnh Hạ chớp chớp mắt, trong bình này lại chỉ có một viên thuốc?

Phượng mâu nhè nhẹ liếc qua……..

Mộ Đại thần y ngơ ngác nhìn trời, trong mắt hiện lên tia gian trá nho nhỏ, để tránh những viên thuốc hắn cất công điều chế bị lãng phí, nên lúc nãy hắn đã lén giấu hết thuốc trong bình đi.

Lãnh Hạ xé vạt áo ra băng bó cho Chiến Bắc Liệt, rốt cuộc mới có phản ứng, vừa nãy nàng thấy có chỗ nào đó là lạ, giờ mới rõ ràng.

Thứ nhất, Ngự lâm quân đâu?

Thứ hai, sao Mộ Nhị và Lâm Thanh lại ở đây?

Nàng đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng hiểu.

Thứ nhất, Ngự lâm quân đang ngẩn ngơ đáng cách bọn họ ba trượng, trong ánh mắt nhìn Chiến Bắc Liệt lộ vẻ kinh sợ, run lẩy bẩy, đang do dự không biết nên thừa dịp bọn họ trọng thương xông lên tiếp hay lùi lại.

Thứ hai, không chỉ Mộ Nhị, Lâm Thanh mà Hoa Thiên, Thác Bạt Nhung, Chung Vũ, Thí Thiên, thậm chí cả Công Tôn Liễu cũng ở đây, giờ đang đứng ở cửa thành cười híp mắt nhìn nàng.

“Cậu!” Công Tôn Minh hoan hô một tiếng rồi chạy về phía Hoa Thiên.

Hoa cô nương đang uốn eo eo thon, dựa vào bả vai Thác Bạt Nhung, chớp chớp mắt, giả vờ lau nước mắt nhưng thật ra là nước mưa: “Này, tỷ muội tốt, muốn ta cảm động chết sao?”

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt sẽ dẫn Công Tôn Minh đi!

Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng hỏi: “Sao các ngươi lại quay lại?”

Rõ ràng nàng đã lệnh cho Thí Thiên ra ngoài thành tụ họp với mọi người rồi rút về Đại Tần không được quay lại…..

Thật ra nàng đã sớm biết đáp án, cũng đã ghi tạc trong lòng, chỉ là Lãnh Hạ ít khi ra vẻ một lần, ừm, rất muốn nghe họ nói một chút.

Thác Bạt Nhung giơ loan đao lên cười to: “Đánh nhau, sao có thể thiếu lão tử!”

Hoa cô nương vung khăn tay lên, ném loạn mị nhãn: “Nhiều mỹ nam như vậy, ta muốn quay lại ngắm!”

Chung Vũ đứng nghiêm ngay ngắn, hô to: “Ám vệ Liệt Vương phủ, không chạy trốn!”

Thí Thiên nhìn nhau cười ha hả: “Cô nương ở đâu, chúng ta ở đó!”

Công Tôn Liễu mỉm cười, nhún nhún vai nói: “Tại hạ bị rung động!”

Ngay cả Mộ Nhị vừa cầm máu xong cho Lâm Thanh cũng kéo bệnh nhân đứng lên, ngơ ngác nhìn bọn họ phun ra một chữ: “Giết!”

Phượng mâu Lãnh Hạ hơi ướt át, Chiến Bắc Liệt ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi quay sang nhìn đám Ngự lâm quân đang sợ vỡ mật ở phía trước, trong ưng mâu chứa sự cuồng vọng bá đạo tỷ nghễ thiên hạ, quát to một tiếng, hào hùng lẫm liệt!

“Giết!”

Dứt lời, kéo tức phụ xông lên!

Theo sát phía sau hắn là Thác Bạt Nhung, Công Tôn Liễu, Chung Vũ, Thí Thiên, thậm chí ngay cả Mộ Đại thần y mắc bệnh sạch sẽ cũng xông lên.

Hoa cô nương không có chút công phu nào dắt Công Tôn Minh trốn sau cổng thành, vừa chăm sóc Lâm Thanh đang hôn mê, vừa cắn khăn tay nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, trái tim bay toán loạn: “Thật sự rất có khí khái nam tử!”

Đối mặt với chín nghìn Ngự lâm quân còn lại, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ chọn cùng bằng hữu và đồng đội giết hết!

Lùi lại?

Không?

Dù bây giờ cửa thành đã không còn quan binh, dù hiện giờ có thể cưỡi ngựa rời đi nhưng họ không lùi lại!

Một vạn Ngự lâm quân thì sao, lúc chỉ có hai người bọn họ vẫn có thể tiêu diệt một nghìn, giờ bọn họ không chỉ có một mình, có bằng hữu, có đồng đội, mạo hiểm dù biết có thể sẽ nguy hiểm nhưng vẫn quay lại kề vai chiến đấu cùng bọn họ!

Hai chữ bằng hữu, đượng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vào lúc này, đã là bằng hữu, dù là chân trời góc bể cũng sát cánh bên nhau!

Như vậy, con mẹ nó làm thôi!

Đám Ngự lâm quân sắp sửa bị làm này, rõ ràng là nhiều gấp mười lần kẻ địch, nhưng mà nghe một tiếng ‘Giết’ này và một đám người bưu hãn xông đến, thì không hề có chút ý chí chiến đấu nào, toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra như tắm, ruột gan cũng như xoắn lại.

Lúc trước để hai tôn đại thần này rời đi có phải tốt không?

Trong mắt mọi người đều vô cùng sợ hãi, không ai không sợ, không ai không kinh hồn bạt vía!

Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một tiếng quát to: “Giết a! Liều mạng với bọn chúng! Không giết được chúng thì các ngươi quay về cũng phải chịu chết! Giết chúng đi, giết đi!”

Sinh mạng bị uy hiếp nên Ngự lâm quân lại lao lên, nếu không giết được họ thì lúc quay về có lẽ còn chết thảm hơn ở đây, còn nếu liều mạng xông lên, có ưu thế về số lượng, có khi sẽ hoàn thành được nhiệm vụ.

Máu tươi văng tung tóe, tiếng hét thảm thiết vang trời, không ai chú ý tới có hai người đang bỏ chạy ở phía sau, chính là Mặt sẹo và Lạc Cầm vừa hét to.

Lúc này Mặt sẹo sợ đến tè cả ra quần, thầm nghĩ muốn chém nát cái roi này ra, chỉ hận mình quá tham lam, muốn cướp bạc từ hai tôn sát thần kia, chỉ sợ mạng nhỏ cũng không còn!

Mà Lạc Cầm đang chạy thất tha thất thểu càng lo sợ, hắn biết, nếu bị bắt, cái sắp nghênh đón hắn chính là cái chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui