Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Mấy ngày sau, đường đi rất yên bình.

Giờ đã là đầu thu rồi, nhưng ở nơi này vẫn vô cùng nắng nóng.

Ánh nắng lấp lánh như ánh ngọc, phủ vàng những tán lá xanh mát trong rừng, bên tai đầy những tiếng ve kêu ầm ĩ chói tai nhưng  so với tiếng oán giận của Hoa cô nương, thì vẫn còn rất dễ nghe.

Hoa Thiên thất tha thất thểu như chó chết, hai chân sắp rời khỏi mặt đất mà bay lên rồi, oán niệm lầu bầu: “Nóng nóng nóng nóng nóng nóng muốn chết….. chỗ quái quỷ này chỗ quái quỷ này chỗ quái quỷ này……”

Bốp!

Thác Bạt Nhung đánh vào mông hắn một cái, trừng mắt: “Yên nào!”

“Ngao!” Hoa Thiên che mông nhảy dựng lên, hai gò má hơi ửng đỏ, cắn môi nhăn nhó: “Đã hai ngày rồi, cả bóng quỷ cũng không thấy, chẳng lẽ nữ nhân kia đang đánh nhau túi bụi với Đông Sở nên không để ý đến chúng ta?”

Bọn họ đã vào đến Tùng lâm ở biên giới Nam Hàn, qua khỏi cánh rừng này là đến nơi giáp Đại Tần, sau khi bước vào cánh rừng này, mọi người đều cực kỳ cảnh giác, chưa nói đến chuyện độc trùng đã được chứng kiến mà còn có phục kích của Hoa Mị.


Nhưng đã đi được hai ngày mà một bóng quỷ cũng không thấy.

“Không thể nào, Hoa Mị ăn đau như thế, nhất định sẽ không bỏ qua trạm kiểm soát cuối cùng này…….” Công Tôn Liễu hơi nhíu mày: “Nhưng thật kỳ quái…..”

Chưa nói xong hắn đã chợt im bặt.

Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt đi đầu đột ngột dừng bước, giơ tay lên.

Mọi người đồng loạt dừng lại, tất cả đều im lặng.

Hoa cô nương chớp chớp mắt, lén lút hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”

“Phía trước có người!” Lãnh Hạ nhìn cánh rừng trước mặt, phượng mâu càng ngày càng nặng nề……

Một lát sau, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra: “Mấy vạn đại quân!”

Trầm mặc, trầm mặc như chết.

Tuy bọn họ không nghe thấy gì nhưng phán đoán của Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì bọn họ đều tin tưởng, bọn họ có hơn bốn trăm người, giết một vạn ngự lâm quân không có ý chí chiến đấu lần trước cũng đã phí không ít sức lực, huống chi là mấy vạn đại quân……..

Thác Bạt Nhung nghĩ một lát rồi phân tích: “Mấy vạn người này, chắc là phòng vệ quân ở biên cảnh Nam Hàn, được điều tới từ quân doanh Nam Cương.”

Nói cách khác, đều không phải là đám Ngự lâm quân chưa trải qua sinh tử máu tanh.

Mà là quân chính quy, đã từng trải chiến trường, sống sót từ chết chóc!

“Quân doanh Nam Cương, có ít nhất mười lăm vạn tướng sĩ, có lẽ trong cánh rừng này không chỉ có một nhóm, bọn họ không thể xác định là chúng ta đi đường nào nên sẽ chia làm mấy nhóm quân ôm cây đợi thỏ, mà mấy nhóm quân này đều sẽ phục kích ở đoạn đường chúng ta phải đi qua!” Chiến Bắc Liệt gật đầu, phân tích: “Trong quân doanh cần có tướng sĩ đóng giữ, nên ở đây ít thì có năm vạn, nhiều thì có mười vạn!”


Nhiều thì mười vạn!

Vẻ mặt mọi người đều rất nặng nề, mười vạn là gì, gấp bọn họ mấy trăm lần!

Bốn trăm đối chiến mười vạn, chênh lệch quá xa!

Người quen thuộc địa hình ở đây nhất là Thác Bạt Nhung, Lãnh Hạ quay đầu lại hỏi hắn: “Có đường vòng không?”

Thác Bạt Nhung nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Đường nhỏ thì vô số nhưng rất dễ lạc đường, hơn nữa đâu đâu cũng có độc trùng…… Đi đường vòng không phải là không thể, nhưng sẽ mất thời gian gấp vài lần, thậm chí là gấp mười mấy lần…….”

Chiến Bắc Liệt khoát khoát tay, hiện giờ tình hình Hàn Sở khó đoán, đã chậm mất hai tháng, nếu còn chậm nữa thì lúc họ ra khỏi chỗ này, Nam Hàn đã sớm bị Đông Sở nuốt rồi!

Trên chiến trường, tuyệt đối không thể đánh mất tiên cơ!

Mọi người im lặng, đều đang nghĩ cách nên đối phó với mấy vạn đại quân như thế nào…..

Hoa cô nương lấy khăn tay lau mồ hôi, đột nhiên hai mắt phát sáng: “Phóng hỏa đi!”

“Khô nóng thế này, chỉ cần chút mồi lửa thì lập tức sẽ cháy lớn……..” Hắn càng nói càng hưng phấn: “Cần gì quản có bao nhiêu vạn, sẽ thành heo quay hết!”

Nói xong, nhìn vẻ mặt mọi người bất lực mới nghi hoặc hỏi: “Cách của ta không được à?”


Thác Bạt Nhung thở dài, trên mặt viết rõ ba chữ to: Vớ vẩn a!

Lãnh Hạ mỉm cười: “Vậy còn chúng ta?”

“Ngao!” Hoa cô nương hét lên một tiếng, giờ mới nhận ra, nếu phóng hỏa thì toàn bộ cánh rừng này cũng không xong, mà họ những người đang ở trong ấy…….

Không cần phải nói, kết quả giống nhau, hơn bốn trăm con heo quay!

Ngượng ngùng cúi đầu, ẻo lả yên lặng đi ngồi xổm vẽ vòng ròn đây.

Bỗng nhiên, mày liễu nhướn lên, Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, hai tầm mắt giao nhau, cùng cong cong khóe môi.

“Phóng hỏa không được, thì sửa thành thả khói!”

==


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận