Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Trời đêm hôm nay không trăng cũng không sao, quả là thời cơ tốt để giết người cướp của.

Ở khu vực giáp ranh của Nam Hàn và Đại Tần, có một ngọn núi rất kỳ lạ, nói là kỳ lạ vì hình dạng của nó giống một thanh kiếm, cao vút lên tận tầng mây, vách núi trơn nhẵn, đứng dưới chân núi không thể nhìn được đỉnh núi, trên đỉnh phủ đầy mây mù, nhìn giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng lên trời.

Nếu là người thường, đừng nói là trèo qua, chỉ sợ mới trèo lên được một hai bước, đã ngã xuống luôn.

Vì thế nên đây trở thành một vách chắn thiên nhiên tuyệt vời, mà sau ngọn núi này hơn năm mươi dặm chính là Khánh thành, cũng là thành trì nông nghiệp lớn nhất Nam Hàn, lương thảo chuyển đến quân doanh Nam Cương chủ yếu đều lấy từ đây.

Mà lúc này, dưới chân núi.

Một đội vận chuyển lương thảo đang chậm rãi di chuyện, nhìn từ trên xuống, có ánh lửa làm nền, một toán lính khí giáp nghiêm nghị, cầm đuốc đi cạnh những chiếc xe chở lương.

Trong đội ngũ vận chuyển mấy nghìn người, vị đội trưởng quan sát xung quanh, không dám thả lỏng chút nào.

Một người bên cạnh lười biếng nói: “Lão đại, có phải lần đầu chuyển lương đâu, đừng căng thẳng như thế.”

Tiểu binh ngáp một cái, chỉ vào kiếm sơn, cười hì hì nói: “Chỗ này có ngọn núi kia làm lá chắn, sao có phục binh được…..” Hắn nói được nửa câu liền run rẩy lắp bắp: “Quái…. quái… vật a!”

Tiếng thét chói tai này khiến mọi người chú ý……..

Từ trên núi có vô số con chim to bay xuống, to hơn chim bình thường đến mấy lần, hùng ưng trong núi sâu cũng không lớn như vậy, chúng bay rất nhanh, đã sắp bay xuống chỗ họ rồi.

Đội ngũ chuyển lương lập tức hỗn loạn thét lên sợ hãi, ánh lửa soi sáng những khuôn mặt hoảng sợ, có người chạy trối chết, có người ngồi phịch xuống đất, có người quơ quơ đuốc muốn dọa…….

“Quái vật! Cút ngay!”

“Có phải lương thực làm quái vật chú ý không?”

Bỗng nhiên, một người sợ hãi kêu lên: “Đó… đó là… người! Là người!”

Đến tận lúc lại gần họ mới loáng thoáng nhìn thấy, trên mỗi con chim khổng lồ kia đều có ba người.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ, mấy người trên lưng chim đã nhảy xuống, trường đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh vô cùng.


Binh lính Nam Hàn còn chưa kịp phản ứng…….

Máu tươi văng tung tóe!

Trời đêm đầu thu gió lạnh, thổi bay những mùi máu tươi tanh tưởi, sau một giờ chém giết kịch liệt, à không, nghiêng về một bên tàn sát, đại đội chuyển lương chết sạch không còn một ai.

Lãnh Hạ cười híp mắt nhìn một đội xe lương thảo trước mặt, thở phào: “Cuối cùng cũng giải quyết được rồi!”

Vù vù!

Nàng bước lên hai bước, đếm một lúc, càng đếm càng mừng: “Chỗ này chừng mấy chục vạn thạch! Đủ dùng tầm hai tháng!”

Vù vù!

Phượng chớp chớp, những người này vui đến choáng váng rồi à, quay đầu lại nhìn thì thấy một đám tượng đá ngơ ngác nhìn nàng, trong tiếng gió vù vù, cuối cùng tượng đá cũng có phản ứng, ánh mắt đờ đẫn biến thành sùng bái.

Chiến Bắc Liệt nhìn tức phụ người ngoài hành tinh của mình, trong lòng vô cùng tự hào kiêu ngạo, đang muốn xông lên ôm một cái……….

Đại Tần Chiến thần tràn đầy nhiệt huyết bị một cánh tay đẩy sang bên cạnh không chút khách khí, Thí Thiên lao lên vây quanh tức phụ hắn bàn luận sôi nổi.

“Cô nương, ngài rất suất!”

“Cô nương, chim rất suất!”

“Cô nương, dẫn chúng ta bay lần nữa đi!”

Lãnh Hạ nhìn trời, đám không có kiến thức này…..

Đó là tàu lượn!

Tàu lượn a!

Vì vậy, mỗ sát thủ bắt đầu tiến hành giáo dục vỡ lòng một phen, rất nghiêm túc nói: “Đó không phải chim, là tàu lượn!”


Gà?

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nương, vậy để chúng ta cưỡi con gà kia lần nữa đi!”

Một nữ nhân lớn lên trong xã hội hiện đại im lặng giật giật khóe miệng, sau khi phát điên, nổi giận, nổ tung, bất đắc dĩ nhìn trời, không nói gì, khóc không ra nước mắt, cuối cùng không còn cách nào gật đầu: “Đám gà kia chết rồi.”

“Chết rồi?” Mọi người kinh ngạc.

Nhưng vừa quay đầu lại nhìn đám gà kia thì tiếc hận bóp cổ tay, đồng loạt thở dài: “Cũng phải, gà nghịch thiên như thế, chắc cũng chỉ có một sinh mạng.”

Thở dài xong, lại hỏi han sôi nổi lần nữa.

“Cô nương, gà này ăn được không?”

“Gà này có đẻ trứng không?”

“Ai da, có trứng thì tốt, chúng ta có thể nuôi lớn!”

Lãnh Hạ vô cùng bội phục trí tưởng tượng của bọn họ, cuối cùng quyết định kết thúc đoạn đối thoại về khoa học kỹ thuật hiện đại này.

Kết quả là, thét lên một tiếng đầy hào khí: “Kéo xe lương đi theo ta!”

Thí Thiên gật đầu chuẩn bị xuất phát, đi được vài bước thì đồng loạt dừng lại, cuối cùng nhìn mấy con ‘gà chết’ kia rồi hô to: “Gà có cống hiến như thế, không thể để chúng phơi thây ở nơi hoang vắng a!”

“Cô nương, nhặt xác cho gà đi!”

Lãnh Hạ thống khổ gật đầu: “Các ngươi nhặt đi!”

Mọi người hoan hô, để mấy ‘xác gà’ lên xe rồi hăm hở bước đi.

Chiến Bắc Liệt bị đẩy qua một bên nhưng lại không oán niệm, cũng không đen mặt, vui vẻ nhìn đám không có học thức kia, ghé sát vào tai Lãnh Hạ, nghiêm mặt nói: “Tức phụ, đây không phải gà bình thường!”


Lãnh Hạ sáng ngời hai mắt, cuối cùng cũng có một kẻ có kiến thức.

Chợt nghe Đại Tần Chiến thần thần bí thì thầm: “Đây là lúc trước, nàng nói cho ta gà bay kia đúng không?”

Lãnh Hạ lảo đảo suýt thì ngã quỵ xuống.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú dương dương đắc ý của Chiến Bắc Liệt, mỗ đại sát thủ không thể làm gì khác hơn là trái lương tâm gật đầu một cái: “Đúng, đây không phải gà bình thường, là gà bay!”

Đám người vừa đẩy xe lương, vừa thảo luận về ‘gà’ dũng mãnh phi thường, ‘gà’ cống hiến, ‘gà’ kiêu ngạo, ‘gà’ hy sinh thân mình,…..

Cả đám đưa gà lên độ cao liệt sĩ, thậm chí có người còn âm thầm rơi lệ, cúi đầu thề.

“Lão tử không bao giờ ăn… gà nữa!”

Cứ như vậy, trong khi Lãnh Hạ lệ rơi đầy mặt, cuối cùng mọi người cũng tới bờ sông, thuyền đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Chuyển hết số lương thảo lên thuyền, thuyền lớn xuôi dòng vào lãnh thổ Tây Vệ, hai ngày sau, thuyền dừng lại ở bến đò, mọi người lại đánh xe lương về Đại Tần.

Lúc đến quân doanh Nam Cương, thì đã là ba ngày sau.

Lương thảo này đủ cho hai mươi vạn đại quân dùng trong hai tháng, khiến cả quân doanh nổ tung, hoan hô ngất trời.

“Liệt Vương muôn năm!”

“Vương phi muôn năm!”

Hai người đang được tung hô kia, vừa về đến doanh trại đã chui ngay vào lều.

Lúc này, Chiến Bắc Liệt bị Lãnh Hạ lôi vào lều, đang khó hiểu thì thấy tức phụ cởi áo khoác, hào sảng nói: “Đến đây đi!”

Chiến Bắc Liệt nhíu mày nhìn bụng nàng, do dự hỏi: “Không phải chứ? Bây giờ ư?”

Lãnh Hạ gật đầu, tiếp tục cởi áo: “Bây giờ! Ngươi sắp phải đi rồi, không phải lúc này thì là lúc nào?”

Hắn tiếp tục rối rắm, nuốt nước miếng yếu ớt hỏi: “Hay đợi mấy tháng nữa đi?”

Lãnh Hạ trừng mắt: “Không chờ được!”


Đại Tần Chiến thần hít sâu một hơi, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, quyết định vâng theo lòng mình, nhiệt huyết sôi trào: “Tức phụ, nàng xác định, thật sự muốn……..”

Lúc này, Lãnh Hạ đã cởi sạch, thân thể trắng nõn bại lộ trước mắt hắn.

Nàng khoát khoát tay, hào sảng gật đầu một cái: “Đến đây đi!”

Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, nhào tới, nhào được nửa đường thì bị một cánh tay chặn lại.

Lãnh Hạ hung tợn: “Làm gì?”

Chiến Bắc Liệt nhíu mày: “Không phải à?”

Mỗ đại sát thủ trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú có vài phần mờ mịt trước mắt, thầm nghĩ đá cho hắn một cước, nghiến răng nghiến lợi: “Bảo ngươi vẽ phù dung đồ trên ngực ta!”

Chiến Bắc Liệt: “[email protected]&*#%%&!”

Đại Tần Chiến thần lệ rơi đầy mặt, cúi đầu nhìn tiểu Chiến Bắc Liệt, nghiến răng nói: “Tức phụ, giờ ta đã thế này rồi mà nàng còn bảo ta vẽ?”

Lãnh Hạ buông tay thở dài: “Vậy thì đành…..”

Trong sự hưng phấn của Chiến Bắc Liệt, nàng thản nhiên nói: “Để cho người khác vẽ! Ừm, lão ngoan đồng? Được đấy, lớn tuổi thế rồi, không sao cả….. Hoa cô nương? Được, hắn ẻo lả, cũng không sao…… Công Tôn Minh? Cũng được, nó mới mười tuổi……”

Còn chưa dứt lời, mỗ nam đã cầm giấy bút nhanh như chớp, giả vờ nghiêm túc ngẩng mặt lên: “Bắt đầu thôi!”

Một nén nhang sau.

Đại Tần Chiến thần oán hận vò tờ giấy đỏ tươi ném sang bên cạnh, rồi rút tờ thứ chín mươi tám ra……

Ngửa đầu, lau máu mũi.

Thật sự không thể trách hắn, phù dung đồ chết tiệt, săm ở trước ngực Lãnh Hạ, lại còn rất rườm rà, trước khi hạ bút đều phải quan sát kỹ một phen…. khụ khụ.

Rốt cuộc, mất một ngày, vứt đi hơn nghìn tờ giấy, Đại Tần Chiến thần sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng vẽ xong phù dung đồ.

Mỗ nam choáng váng ngã xuống giường, vì chảy máu mũi quá nhiều nên cần tĩnh dưỡng.

Lãnh Hạ cười tủm tỉm, cúi người xuống hôn hắn một cái rồi mặc y phục tử tế đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận