Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Mọi người đều tụ tập tại lều của Hoa Thiên.

Cả đám xúm lại bàn quan sát phù dung đồ…..

Một lúc sau, Hoa cô nương chu mỏ vẫy khăn tay: “Cái lộn xộn gì đây, ta chưa từng thấy chỗ nào như thế.”

Lãnh Hạ túm cổ hắn ném qua một góc, không có giá trị lợi dụng.

Hoa cô nương méo miệng, ngồi chồm hỗm ở một góc vẽ vòng tròn.

Tiếp tục nhìn về phía những người khác, Thác Bạt Nhung lắc đầu: “Ta luôn đi quanh Bắc Yến và Nam Hàn, có thể nói là quen thuộc địa hình hai nước này nhất, nhưng chưa từng thấy qua.”

Ngay cả Tùng lâm hẻo lánh ở Nam Hàn hắn cũng biết thì nhất định là biết rõ hai nước như lòng bàn tay, Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi hỏi: “Nói cách khác, không ở Bắc Yến hoặc Nam Hàn?”

Thác Bạt Nhung gật đầu: “Nếu ở hai nước này thì nhất định ta sẽ biết!”

Tốt, loại bỏ được hai nước, vậy thì cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, đập hắn một phát rồi đẩy đi.

Thác Bạt Nhung ngồi xổm cạnh Hoa cô nương, cùng vẽ vòng tròn.

Tiếp tục chờ người khác.

Công Tôn Minh lắc đầu, không đợi Lãnh Hạ xách nó đi, đã trực tiếp đến ngồi cạnh cậu nó cười hì hì: “Ta không có giá trị lợi dụng, ta tự giác.”

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hoàng đế càng ngày càng thân với bọn họ, cũng thoải mái không ít.


Lãnh Hạ tiếp tục chờ, chỉ còn ba người, Mộ Nhị, Công Tôn Liễu, Diệp Nhất Hoàng.

Mộ Nhị thì không cần phải nói, Lãnh Hạ cũng chẳng mong đợi gì ở Lăng Tử này, Công Tôn Liễu nhún vai, tỏ vẻ cũng không biết.

Lãnh Hạ trực tiếp chuyển qua Diệp Nhất Hoàng vẻ mặt trầm tư, nghe hắn nói lẩm bẩm: “Hình như ta biết là chỗ nào, nhưng hơi khác một chút.”

“Khác thế nào?”

Diệp Nhất Hoàng nghĩ một chút rồi chỉ vào một lá cây của đóa phù dung: “Chỗ này, là sa mạc, vẽ rất giống sa mạc kia, nhất là mấy chỗ này, đều giống với phân bố ốc đảo trong sa mạc, nhưng cũng hơi khác, hơn nữa một chỗ đã biến mất.”

“Còn có ở đây…. ở đây…. ở đây….” Hắn nói lên những sự khác biệt nho nhỏ trong ấn tượng.

Lãnh Hạ gật đầu, Diệp Nhất Hoàng theo sư phụ hắn, đi du lịch quanh ngũ quốc, đã đi qua rất nhiều nơi, thậm chí có thể nói, chưa nơi nào hắn chưa đặt chân qua.

Phân tích xong, hắn vuốt cằm nói: “Theo ta đoán, bản đồ này đã có từ rất lâu, theo thời gian, không ít chỗ đã biến đổi, chứ nhìn tổng thể thì rất giống chỗ đó… Ân nhân a, đây là bản đồ gì vậy?”

Hắn vừa dứt lời mọi người đã nhìn sang, thậm chí cả Mộ Nhị, trong đôi mắt ngơ ngác cũng có sự hiếu kỳ nhè nhẹ.

Lãnh Hạ nhún nhún vai, cũng không gạt bọn họ: “Phù thành bảo tàng!”

Bốn chữ này, có uy lực không thua một quả bom nguyên tử.

Mọi người lập tức vọt tới bàn, ánh mắt nhìn phù dung đồ kia đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt cúng bái, như đang cúng bái một núi vàng.

Chỉ có Hoa Thiên, bĩu môi chậm rãi tới gần phù dung đồ………

Lãnh Hạ đạp hắn ra, ghét bỏ nói: “Buồn nôn!”

Hoa cô nương cắn môi, vò vò khăn tay, oán niệm lượn lờ.

Không thể trách bọn họ có biểu hiện như thế được, nghe đồn phù dung đồ đã có chừng trăm ngàn năm, mãi cho đến lúc Phù thành diệt vong mới coi như là xác thực tin tức bảo tàng, vô số ánh mắt trong thiên hạ đều nhìn vào, vô số người cầm quyền hao tốn nhân lực vật lực để tìm kiếm, nhất là Tiên hoàng Tây Vệ, muốn có phù dung bảo tàng đến sắp điên rồi nhưng vẫn chẳng tìm được gì.

Ai ngờ, lại ở trong tay Lãnh Hạ!

Lại ở ngay trong tay con gái của Vệ Hoàng, bị kẻ đần độn dã tâm bừng bừng kia dâng hai tay lên cho Đại Tần.

Mọi người đồng loạt nhìn trời, nữ nhân bưu hãn này…..

Quả thật là chiếm hết mọi việc tốt trong thiên hạ!

Đến giờ Lãnh Hạ mới quay đầu lại hỏi Diệp Nhất Hoàng: “Ngươi nói sa mạc nào?”


“Khi Lan hoang mạc!”

Hắn chưa kịp nói, bên ngoài đã vang lên tiếng trả lời.

Ngay sau đó, một bóng hồng chợt lóe lên, lão ngoan đồng đã đứng trước phù dung đồ, cười híp mắt nói: “Nha đầu, lão nhân gia tới rồi!”

Lãnh Hạ đang muốn hỏi, sao lão ngoan đồng lại tới nhanh như vậy.

Từ lúc nàng dùng bồ câu đưa tin đến giờ, mới được hơn mười ngày, đến nhanh thật.

Lão ngoan đồng liếc bản đồ bảo tàng đã in sâu vào lòng mình hơn hai mươi năm, vuốt râu đắc ý: “Lão nhân gia là ai?”

Hỏi thế xong, ông bắt đầu chờ……..

Chờ a chờ, chờ a chờ, không có ai phản ứng, quay đầu lại thì thấy mọi người, kẻ đờ ra, kẻ vò đầu, kẻ soi gương, kẻ lau loan đao, kẻ vẽ vòng tròn, nói chung là chỉ một câu, không nhìn.

Lão ngoan đồng bĩu môi, tự hỏi tự trả lời: “Vân Sơn điên Đạo nhân!”

Lão ngoan đồng khinh công siêu tuyệt có thể nói là đệ nhất thiên hạ, nhận được tin tức Phù thành có thể trùng kiến liền lao đến đây, giờ mệt sắp chết, ngồi phịch xuống ghế.

“Lão tiền bối……” Công Tôn Liễu bước đến trước mặt ông, khom người hành đại lễ: “Vãn bối Công Tôn Liễu, tham kiến tiền bối.”

Lão ngoan đồng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu: “A, thì ra là ngươi!”

Công Tôn Liễu vui vẻ, lại cúi người, rồi chợt nghe ông nói lẩm bẩm: “Không nhận ra.”

Hắn lảo đảo suýt thì ngã quỵ xuống, cười nói: “Mười năm trước, trong hoàng cung Nam Hàn, tiền bối cứu vãn bối, cũng giúp vãn bối giải kịch độc trong người.”

Lúc này Lão ngoan đồng mới nhớ ra, nhảy lên đảo quanh hắn một vòng, tấm tắc khen: “Lúc đó lão nhân gia vào cung trộm rượu uống, không ngờ lại gặp thằng nhóc nhà ngươi, thuận tay cứu thôi, nhưng lúc đó ngươi trúng độc quá sâu nên ta cũng chỉ cứu thử xem sao, còn lại thì phải xem số phận ngươi thế nào, ai ngờ lại sống đến lớn thế này!”

Lãnh Hạ nhìn trời, lão già này, nói cái gì đấy!


Nàng vẫn luôn khó hiểu, Công Tôn Liễu trúng kịch độc của Hoa Mị, sao có thể còn sống lại còn được giải độc, giờ mới hiểu, thì ra là lão ngoan đồng thuận tay cứu.

Sự đời kỳ diệu như thế đấy, người với người luôn có duyên phận không ngờ!

Ôn chuyện xong, lão ngoan đồng không có tâm tình để chơi nữa, hưng phấn lao qua hỏi: “Nha đầu, nói với lão nhân gia một chút, Phù thành……”

Lãnh Hạ kể hết mọi chuyện cho ông, không lừa dốt một câu nào, ngay cả nguyên nhân nàng thay đổi chủ ý cũng nói: “Cần bạc!”

Nàng là người như vậy, trước đó không muốn lấy bảo tàng, không muốn nhận bất cứ lợi ích gì từ Phù thành, cho nên đứng ở góc độ khách quan, phân tích lợi và hại của việc trùng kiến. Mà giờ, nàng muốn lấy đại lễ từ Phù thành thì cần phải có hồi báo tương đương.

Lão ngoan đồng cũng không nhúc nhích, dù sao nàng có thể đường hoàng bịa ra trăm vạn lý do để ông hài lòng, nhưng lại không làm vậy. Dù thế nào thì nàng cũng có thể trực tiếp đi tìm bảo tàng mà không cần nói với ông câu nào, nàng là hậu nhân Phù thành, sử dụng bảo tàng Phù thành cũng chẳng phải là việc gì đáng trách.

Nhất là, bảo tàng này là hồi môn của nàng!

Lão ngoan đồng vốn đã suy nghĩ lại chuyện trùng kiến, đã không còn mong ước gì, dù sao lần trước Lãnh Hạ đã phân tích, những lời đó cũng không phải là không có đạo lý, tình hình lúc đó, thật sự không thích hợp để trùng kiến Phù thành, dù trùng kiến, cũng không còn là Phù thành nữa, nhưng dù thế, ông đã tâm tâm niệm niệm chuyện này hơn nửa đời người, dù sao vẫn có vài phần tưởng niệm.

Mà hôm nay, hy vọng đã đến.

Lãnh Hạ giải thích cực kỳ cặn kẽ, nếu Phù thành muốn trùng kiến, vậy thì phải trùng kiến vào lúc thiên hạ thái bình, có thể ba năm, có thể năm năm, có thể còn lâu hơn nữa.

Lão ngoan đồng thì không sao hết, chỉ cần có thể trùng kiến, đợi đến lúc chết cũng đợi được!

Vẻ mặt hào khí, vỗ tay một cái: “Nha đầu, bảo tàng, lấy đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận