Edit: Kiri
Chiến Bắc Liệt ôm chăn trăm nhà về phòng thì thấy một hình ảnh khiến lòng hắn mềm nhũn.
Mẫu sư tử đang tựa ở đầu giường, phượng mâu trong trẻo, khóe môi hơi cong lên, hàng mi dài phủ bóng xuống gò má trắng hồng, bụng hơn tám tháng khiến nàng có thêm vài phần ấm áp nhu hòa, mà trên đùi nàng, tiểu sư tử đang tò mò nằm xoa xoa bụng mẫu thân, ngẩng đầu lên cười vô cùng sáng lạn, không biết nói gì mà khiến mẫu sư tử cười rộ lên, xoa xoa đầu nó.
Mà trên đùi Chiến Thập Thất, một quả cầu thịt đen nhánh đang nằm đó, thi thoảng lười biếng nhấc mí mắt lên, nhìn hai mẹ con đang vừa nói vừa cười, cọ cọ đầu để có người chú ý đến nó rồi lại hài lòng ngủ tiếp.
Một lớn một nhỏ một thú, rất hài hòa!
Hắn tựa vào thành cửa lẳng lặng nhìn, không hề lên tiếng, ưng mâu dần dần mềm mại.
Mỗ tiểu hài tử nghiêng đầu sang, chợt thấy cha ruột liền lập tức ôm lấy Lãnh Hạ, dùng hành động biểu thị, mẫu thân là của ta!
“Nhóc con….” Chiến Bắc Liệt lầu bầu một câu rồi bước vào.
Túm lấy con trai ném sang một bên rồi dâng cái chăn lên trước mặt Lãnh Hạ, cười híp mắt nói: “Bách tính tặng.”
Chiến Thập Thất tò mò thò đầu liên nghiên cứu, rồi nhíu mày khó hiểu: “Sao cái chăn này có nhiều miếng thế?”
Lãnh Hạ ôm con trai vào lòng rồi nhẹ nhàng giải thích cho nó, Chiến Thập Thất nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng đúng, nhiều người chúc phúc như thế, có trăm nhà che chở, đắp cái chăn này lên thì thật sự là có phúc khí.”
Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể nói như vậy, là một kiểu chúc phúc thôi.”
Chiến Thập Thất tươi cười ôm lấy cái chăn: “Có nhiều người chúc phúc Thập Thất a…..”
Vụt!
Cái chăn trong lòng đã bị mỗ nam nhân giật ra, ý tứ rất rõ ràng: Nhóc con, đây không phải là của ngươi!
Tiểu ưng mâu chớp chớp, trừng mắt: “Chỉ có Thập Thất mới vừa!”
Chiến Bắc Liệt cũng trừng mắt: “Trong bụng mẹ ngươi còn một kia kìa!”
Chiến Thập Thất hiểu ra rồi hâm mộ nhìn cái bụng tròn vo của mẹ, méo miệng không vui: “Thập Thất là ca ca!”
Chiến Bắc Liệt đặt tay lên vai nó, chép chép miệng, trừng mắt nhìn khuôn mặt giống hệt mình.
Đứa trẻ này, phải dạy dỗ a!
“Nghe qua khổng dung nhường lê chưa? Phải biết nhường nhịn.”
(Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung (153-208) người thời Đông Hán giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?”. Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn”. Khổng Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: “Dung tứ tuế, năng nhường lê” nghĩa rằng “Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê”. Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện “Khổng Dung nhường lê” đã trở thành bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc.) (nguồn: https://.vietstamp.net/forum/showthread.php?t=326 )
Mỗ tiểu hài tử bĩu môi, khinh bỉ nhìn cha ruột mình: “Chẳng thấy ngươi nhường nhịn bao giờ, lúc nào cũng độc chiếm mẫu thân….”
Đại Tần Chiến thần nhất thời không nói được gì, tiểu tử này, còn có thể học một biết ba.
Thực sự là không đáng yêu a, không đáng yêu!
Hắn ngụy biện: “Không giống nhau!”
Nó phản bác: “Sao không giống!”
Hắn cắn răng: “Không giống!”
Không đợi mỗ tiểu hài tử tiếp tục biện hộ, nam nhân bị con trai làm nghẹn họng đã thẹn quá thành giận, ưng mâu lóe lên tia gian trá.
Một linh cảm không tốt chạy thẳng lên đầu!
Chiến Thập Thất nhanh chóng đứng dậy, đạp chân định chạy đi thì bị một bóng đen cười gằn cản lại……
Vút!
Bóng người màu trắng nho nhỏ lại bị ném ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt vừa quay đầu lại đã thấy Lãnh Hạ âm trầm nhìn mình, nhất thời nhếch môi, yếu ớt nói: “Tức phụ, ta đang luyện khinh công cho Thập Thất.”
Lãnh Hạ phì cười, nhìn hai cha con đấu đá, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Một lớn một nhỏ đều ở bên cạnh, không có gì tốt hơn bây giờ nữa!
Nàng vươn tay đặt ở hông Chiến Bắc Liệt, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên cười: “Ừm, khinh công của Thập Thất quả là có tiến bộ.”
Ưng mâu lập tức sáng ngời, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Lãnh Hạ, hắn nuốt nước miếng một cái, lẽ nào tức phụ, mẫu sư tử…..
Muốn sao?
Thật không thật không?
Đại Tần Chiến thần vô cùng kích động, tim đập thình thịch, dù hai người ở bên nhau đã hơn sáu năm, Chiến Thập Thất đã bốn tuổi, trong bụng Lãnh Hạ còn có một đứa sắp sinh nhưng qua bao năm, hắn vẫn rất cẩn thận với mẫu sư tử, coi nàng như trân bảo.
Nhẹ nhàng đỡ vai tức phụ, chậm rãi cúi người xuống……..
Vút!
Đúng lúc này, một ngọn gió thoảng qua, một bóng nhỏ chui tọt vào giữa hai người.
Chiến Thập Thất ôm cổ mẫu thân, cười híp mắt khiêu khích nhìn hắn: “Thập Thất luyện khinh công xong đã quay lại rồi….”
Lãnh Hạ cười thầm, tiểu quỷ này, luôn quấy rối vào lúc quan trọng nhất!
Nàng hơi lui ra sau, rất có hứng thú nhìn một lớn một nhỏ đấu đá.
Mỗ nam nghiến răng nhìn thằng nhóc kia đắc ý, âm thầm thương tiếc cái hôn còn chưa thành hình vừa nãy.
Ít khi mẫu sư tử chủ động a!
Thằng nhóc chết tiệt này, tìm đánh a tìm đánh!
“Ừm có tiến bộ, nhưng….” Đại Tần Chiến thần lại nhếch miệng cười, nghiến răng phun ra từng chữ: “Còn chưa đủ!”
A!
Một tiếng hét vang lên, bóng trắng nho nhỏ kia lại bay ra ngoài, đâm sầm vào một ẻo lả xanh biếc đang đi tới.
Hoa cô nương chớp chớp mắt, nhanh chóng quyết định ôm chầm lấy tiểu thiếu niên tuấn mỹ, thỏa mãn…..
Ngã xuống.
Rầm!
Hoa cô nương bị ngã nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc, tiểu Thập Thất ngồi trên người hắn xoa xoa đầu hắn hỏi: “Hoa cô cô, có đau không?”
Đau cũng không sao…..
“Mông đẹp của ta…..”
“Eo nhỏ của ta……”
Mỗ ẻo lả kêu rên thảm thiết nhưng hai mắt thì lóe lên ánh sáng xanh biếc, bẹo bẹo má Chiến Thập Thất: “Thập Thất mau xem Hoa tỷ tỷ ngã thế nào đi?”
Chiến Thập Thất vừa bị giày xéo, vừa nhìn trời.
Ngã chỗ nào cũng không thể bẹo má ta a…..
“Khụ………”
Một nam một nữ, cùng hắng giọng một cái, hai tiếng đầy cánh cáo bay vào tai Hoa cô nương.
Khẽ liếc mắt qua thì thấy cha mẹ của mỗ tiểu hài tử cùng khoanh tay cười nhẹ, lạnh lẽo nhìn hắn, à không, là nhìn cái tay đang bẹo má Chiến Thập Thất.
Rất có ý nói, ngươi còn bẹo nữa, chúng ta liền chặt tay ngươi.
Chiến Bắc Liệt còn dùng hành động thực tế để thể hiện, hắn bẻ bẻ tay phát ra những tiếng bốp bốp giòn tan.
Mỗi tiếng vang lên, Hoa cô nương lại run lên một lần…..
Bên cạnh còn có chúa sơn lâm ngoác miệng gầm lên.
Thầm cân nhắc xem ăn đậu hủ non quan trọng hay mạng nhỏ quan trọng, cuối cùng Hoa cô nương cũng lựa chọn đứng phắt dậy, cười tủm tỉm khoát tay: “Ta không đau.”
Lãnh Hạ hài lòng gật đầu, tựa vào Chiến Bắc Liệt hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Hoa cô nương xoa xoa mông ngồi xuống ghế rồi phàn nàn: “Ta muốn hỏi bao giờ đi?”
Lãnh Hạ nghĩ một chút, quả thật là phải đi thôi.
Lúc trước Chiến Bắc Liệt chọn tự mình xông đến trung tâm là vì muốn hạ Di thành trước Đông Phương Nhuận, giờ chuyện Chiêu Thành cũng đã tương đối ổn định, lương thảo đã phân phát tốt rồi, hàng binh Nam Hàn cũng đã sắp xếp vào đại quân, nghỉ dưỡng sức trong ba ngày, tiếp theo phải xuất phát đi đến tấn công Di thành.
Nàng nhướn mày cười nói: “Khó thấy ngươi tích cực như vậy.”
Ánh mắt lạnh như băng, Hoa cô nương âm trầm phun ra: “Không phải ta vội vã quay về là vì cậy các ngươi để xem Hoa Mị chết như thế nào sao?”
Không biết nghĩ tới cái gì mà hắn lại vung khăn tay lên, kiều mị phun ra: “Còn có nhiều tiểu mỹ nhân đang chờ trong phủ Quốc cữu nha, ai u u, nghĩ đến mà thấy ngứa a…..”
“Thật không?”
Hoa cô nương liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”
Đột nhiên, hắn sửng sốt nhìn đôi phu thê trước mặt đang tỏ vẻ hả hê, đầu gục xuống, chậm chạp xoay cổ, cắn môi, thảm thiết khóc không ra nước mắt.
Nam nhân cao lớn ở phía sau đang âm trầm nở nụ cười, chép chép miệng khởi động.
Thác Bạt Nhung trừng mắt: “Xem ra đêm qua ngươi rất nhẹ nhàng a?”
Hoa Thiên rụt đầu lại.
Không đợi hắn tội nghiệp giải thích, đã bị xách ra ngoài như xách gà.
Hoa cô nương gào khóc thảm thiết, cố gắng hỏi câu cuối cùng: “Rốt cuộc thì lúc nào đi a a a…..”
Ẻo lả xanh biếc chỉ kịp ném lại một câu rồi bị xách về phòng dạy dỗ.
Lãnh Hạ nhìn cửa phòng vắng vẻ, chậm rãi phun ra:
“Ngày mai.”
==