Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Từ lúc tiếp nhận Di thành đến bây giờ, đã qua bảy ngày.

Mấy ngày này, Chiến Bắc Liệt bận tối tăm mặt mũi.

Mà Lãnh Hạ, lại rất thanh nhàn nằm trên xích đu ngoài ngự hoa viên.

Nàng cười híp mắt nhìn Hoa cô nương ở trước mặt, hỏi: “Vẫn không có tin tức sao?”

Hoa Thiên lạnh lùng cười hai tiếng, nhìn ra phía ngoài Hoàng cung, vung khăn tay lên, lạnh lẽo nói: “Không sao cả, đối với nữ nhân kia mà nói, mất đi quyền lực còn khó chịu hơn là chết, trời đất bao la nàng ta lại chỉ có thể lén lút như chuột chết, ai nha, chỉ nghĩ thế mà ta đã thấy sảng khoái rồi!”

Lúc mới vào thành đã nghe thấy tin Hoa Mị mất tích.

Không ai biết nàng ta đi từ bao giờ, cũng không người nào biết nàng ta đi đâu, trong hoàng cung tìm được một đường hầm nối thẳng đến ngoại ô phía đông Di thành, trong đó phát hiện thi thể của Hoa Trọng Lập, lão ta bị một thanh chủy thủ đâm thẳng vào tim, còn Hoa Mị thì biến mất.

Thị vệ báo chuyện Hoa Trọng Lập chết, Hoa Thiên cũng không thèm nhìn một cái, chỉ thản nhiên nói: “À? Vậy hả? Biết rồi.”

“Vậy….. có cần đại táng không?”

Hoa cô nương chớp chớp mắt kinh ngạc hỏi: “Đại táng? Ngươi đưa bạc chắc?”

Thị vệ lập tức hiểu ra, yên lặng rời đi, còn chuyện xử lý thi thể kia thế nào thì, ừm, quả là rất ít người biết, có lẽ đã chôn ở một góc núi nào đó rồi.

Lãnh Hạ không hỏi về những cái này, rõ ràng Hoa Trọng Lập bị Hoa Mị giết chết, nữ nhân kia có thể lợi dụng cả con ruột của mình thì loại chuyện giết cha này, nàng ta sẽ chẳng hề ngần ngại. Nhưng có thể biến mất hoàn toàn trong khi bọn họ đang lùng bắt thì…….

Lãnh Hạ kết luận, chắc chắn có người giúp đỡ.

Mà người này, rất có thể là Đông Phương Nhuận.

Nàng duỗi người một cái, bóp bóp hai chân bị sưng phù lên của mình, chép chép miệng cảm thán: “Không bao giờ ngừng a!”

Vút!

Một cơn gió phất qua, Chiến Bắc Liệt lập tức xuất hiện đặt hai chân nàng lên đùi mình để xoa bóp: “Tức phụ, mệt không?”

Nhìn mỗ nam hai mắt thâm quầng, Lãnh Hạ rất xấu hổ mím môi, người này mới thật sự mệt mỏi, suốt bảy ngày trời không được ngủ một giấc tử tế nào, nàng dịch lên trước ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt: “Còn ngươi? Xong chưa?”


Chiến Bắc Liệt cười híp mắt: “Gần xong rồi, những chuyện còn lại để đán Cuồng Phong làm đi, có chuyện sẽ đến bẩm báo.”

Mấy ngày nay Đại Tần Chiến thần đều cực kỳ oán niệm, tức phụ mang thai chín tháng, hắn không thể ngày nào cũng bóp chân bón cơm thì thôi, thậm chí thời gian ở bên cũng không có, oán niệm càng ngày càng sâu sắc, rốt cuộc, đến ngày hôm nay, mỗ nam nổi giận!

Hắn vỗ án đứng lên, mặc kệ không làm nữa!

Không phải lão tử là Vương gia sao, sao tên hồ ly kia được ở Trường An cùng tức phụ, lão tử lại phải bán mạng cho hắn.

Thế khỉ nào hả!

Ngay lập tức, Chiến Bắc Liệt lệnh cho Cuồng Phong: “Các ngươi làm đi, không làm được thì gửi thư về Trường An bảo hồ ly kia phái người đến đây, cầm nhiều bạc của tức phụ lão tử như vậy, không thể hiện gì mà được à.”

Dứt lời, trong mấy ánh mắt khóc không ra nước mắt của ba người Cuồng Phong, phơi phới chạy tới đây.

Lúc này, Chiến Bắc Liệt mới thấy hài lòng, rốt cuộc cũng có thời gian bóp chân bón cơm cho tức phụ, còn phải phụ trách việc ăn uống của mẫu sư tử, phải vỗ béo tức phụ mới được, nghĩ như vậy, bao mệt mỏi tan biến hết, tinh thần phơi phới, sắc mặt hồng hào, mặt tươi như hoa………..

Hôn nàng một cái rồi cười hỏi: “Đang nói gì thế?”

Mọi người đều ném cho bọn họ ánh mắt ghét bỏ, kiên quyết không thừa nhận là bọn họ ghen tỵ, hai người này, ban ngày ban mặt mà không coi ai ra gì, ta phi!

Lãnh Hạ cũng lười quản bọn họ nghĩ như thế nào, ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, cười nói: “Đang nói đến Đông Phương Nhuận, vừa lừa người khác đến ám sát chúng ta, vừa giúp đỡ Hoa Mị trốn thoát, không bao giờ ngừng.”

Nhớ lại đám hắc y nhân kia, Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nhếch miệng: “Thuộc hạ của Công Tôn Liễu có lẽ là đi ám sát hắn ta, nhưng không thành công, trái lại còn bị hắn ta lợi dụng, nàng có nhớ hắn nói gì không, hắn nói rằng hắn tự cho rằng mình thông minh.”

“Ừ!” Lãnh Hạ gật đầu: “Chắc Đông Phương Nhuận chỉ nói là chúng ta chết, Nam Hàn liền an toàn, đến lúc đó sẽ cùng chung Nam Hàn với Công Tôn Liễu. Hắn cũng đoán được hắc y nhân nhất định sẽ làm như hắn nghĩ, cho nên chỉ nói một nửa, để hắc y nhân sinh ra tâm tư khác, nghĩ rằng chúng ta chết xong, Đại Tần và Tây Vệ đại loạn, đến lúc đó toàn lực chống lại Đông Sở thì có thể bảo vệ được Nam Hàn.”

Không biết là cười hay là than, Chiến Bắc Liệt nói: “Mưu tính lòng người, người kia luôn làm rất tốt. Người hiểu rõ ngươi nhất chính là kẻ địch của ngươi, có lẽ người hắn muốn thật sự muốn lợi dụng là Công Tôn Liễu, nếu Công Tôn Liễu thật sự ra tay, thì ta và nàng sẽ không có bất kỳ phòng bị gì cả.”

Bọn họ chính là người như vậy, đối đãi với bằng hữu, luôn luôn tin tưởng.

Nhưng Đông Phương Nhuận lại cho rằng tất cả mọi người sẽ liều mình vì quyền thế, nhất là Công Tôn Liễu có thân phận tôn quý lại phải lưu lạc dân gian, nào ngờ, Công Tôn Liễu chưa bao giờ muốn ngồi lên vị trí kia, đối xử với bằng hữu cùng luôn thành tâm thành ý.

“Chậc….. chậc….. chậc…….”

Hoa cô nương nháy mắt cảm thán, lắc đầu nói: “Người này quả là ác, trên yến hội bốn năm trước còn ra vẻ không phải ngươi không lấy, vậy mà giờ còn tính kế để lấy mạng ngươi!”


Ken két…..

Đại Tần Chiến thần nghiến răng, nam nhân kia, từng muốn có tức phụ của lão tử đấy!

Nghĩ như vậy, hắn liền vui vẻ.

Muốn đi muốn đi, cứ ngồi đấy mà muốn, mẫu sư tử là của lão tử, ừm, không chỉ mẫu sư tử, nhóc con và tiểu Lãnh Hạ đều là của lão tử, lão tử có tức phụ, có con trai còn sắp có con gái, một nhà bốn người lão tử hoà thuận vui vẻ, ngươi cứ giương mắt nhìn đi!

Đại Tần Chiến thần hài lòng nghĩ, ưng mâu đều híp thành hình trăng khuyết.

Ừm, nhiệm vụ quan trọng bây giờ chính là vỗ béo tức phụ!

Chiến Bắc Liệt đang vui sướng thì Thác Bạt Nhung nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Nhưng hắn cứu Hoa Mị để làm gì? Theo lý thuyết, hiện tại Hoa Mị đã không còn gì đáng giá để lợi dụng.”

Hoa Thiên cười nhạo một tiếng: “Đâu chỉ không còn gì đáng giá để lợi dụng, nói là chó nhà có tang cũng không quá a…”

Lãnh Hạ gật đầu, nàng cũng thấy lạ.

Theo tính cách của Đông Phương Nhuận, không có giá trị thì sao hắn có thể giúp?

Trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm không tốt.

Mọi người đang suy nghĩ thì thấy Đại Tần Chiến thần rất nghiêm túc cau mày, giống như đang nghĩ tới điều gì rất phiền phức.

Mọi người đều nhìn về phía hắn, sắc mặt cũng nặng nề theo.

Từ lúc vào Di thành, Tiêu Trấn Kiền đã dẫn đại quân đi về phía đông bắc, phải đoạt lại số thành trì mà Đông Phương Nhuận đã hạ trước đó, mà Đông Sở quyết đấu với Đại Tần thì không phải nói, nếu chính diện giao phong với Đại Tần dũng mãnh thiện chiến, Đông Sở chuyên về văn hóa sao có thể đấu lại.

Nhưng Đông Phương Nhuận cũng không phải người sẽ ngồi chờ chết, người nọ thắng là thắng ở âm mưu quỷ kế, nếu không thể chính diện giao phong với Tiêu tướng quân thì nhất định sẽ nghĩ ra mấy cách cong queo lòng vòng gì đó.

Mọi người, đều căng thẳng chờ Chiến Bắc Liệt phân tích.

Một lát sau, mỗ nam nghiêm trang quay đầu lại hỏi: “Tức phụ…….”


Sắc mặt Lãnh Hạ nghiêm túc thêm một phần.

Mỗ nam trịnh trọng hỏi: “Buổi trưa muốn ăn cháo táo đỏ hay cháo long nhãn?”

Rầm! Rầm! Rầm!

Trong tiếng cười lớn của mọi người, Lãnh Hạ chép chép miệng nói: “Cháo táo đỏ long nhãn!”

Đại Tần Chiến thần nhận được mệnh lệnh, lập tức vui sướng chạy tới phòng bếp, đùa à, Đông Phương Nhuận cái gì, Đông Sở cái gì, Hoa Mị cái gì…. những cái đó đều không quan trọng bằng bữa trưa của tức phụ!

Mọi người nhìn nam nhân đang vui mừng thỏa mãn chạy đi kia như nhìn quỷ, từ từ bò dậy.

Chậc chậc chậc…….

Nhìn hắn mãn nguyện vui sướng chưa kìa, giống như một đại nam nhân một Đại Tần Chiến thần như hắn, không phải đang đi làm cơm cho tức phụ mà là đi đến chiến trường bảo vệ giang sơn.

Tuy rằng đã quen, nhưng họ vẫn không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cảm thán một câu.

Đảo điên a!

Đến lúc Chiến Bắc Liệt đã đi khuất bóng Lãnh Hạ mới thu hồi tầm mắt, cười vui vẻ, xoa xoa bụng mình.

Vụt!

Bóng hồng chợt lóe lên, lão ngoan đồng khoa tay múa chân chạy tới, hưng phấn nói: “Nha đầu a, ngươi biết không, trong cung vừa tuyển một đám cung nữ mới a!”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt, tuy rằng không biết chuyện này, nhưng đổi triều đại thì đương nhiên phải đổi cung nữ, nếu không có tâm phúc của tiền triều còn sót lại, rảnh rỗi đi ám sát linh tinh thì chẳng phải là tự để lại họa cho mình à.

Lão ngoan đồng cười ha hả, kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm bụng nàng cảm thán: “Lão nhân gia vừa thấy a, đẹp! Người nào cũng rất đẹp!”

Mỗ tiếp tục chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn ông.

Lão ngoan đồng trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi mang thai chín tháng rồi, nhỡ may Liệt tiểu tử kia len lén trèo tường thì sao!”

Mọi người đều không có hứng thú với vấn đề này, dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn ông, đó là do ông không thấy bộ dạng không có tiền đồ của nam nhân kia lúc nãy thôi, đúng là mất hết mặt mũi nam nhân trong thiên hạ!

Trèo tường?

Đừng nói là chủ động đi trèo cái tường cao đòi hỏi nhiều công sức như thế, chỉ sợ dù tường có tự động chạy tới ngồi xổm xuống cho hắn đi qua, hắn cũng đá sập!

Lão ngoan đồng bĩu môi, nhìn Lãnh Hạ không hề lo lắng chút nào, vẫn không chịu từ bỏ ý định ly gián: “Nha đầu, thiên hạ không có ai không ăn vụng, ngươi cứ như vậy…”


Đột nhiên, ánh mắt cứng lại!

“Mùi gì đây?”

Ông bước đến trước mặt Lãnh Hạ, sắc mặt rất nghiêm túc, nhăn mũi lại ngửi ngửi, lẩm bẩm: “Hơi quen…”

Lãnh Hạ cũng ngửi thử rồi lắc lắc đầu nói: “Ta không ngửi thấy gì.”

“Không đúng!” Lão ngoan đồng vỗ trán một cái rồi tiếp tục lẩm bẩm: “Không đúng không đúng, mùi gì đây nhỉ, lão nhân gia chắc chắn biết, tuy rằng rất nhạt nhưng lão nhân gia không thể không biết a……”

“Nguyệt kiến, hoàng du.”

Hai tiếng khô khan vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Mộ Nhị đang đi tới, trong vạt áo xanh thi thoảng lại có một cái đầu nhỏ đen nhánh ló ra, rồi lại bị hắn ngơ ngác nhét lại.

Tay hắn đang dắt Chiến Thập Thất, trong tiểu ưng mâu ngập đầy vẻ lo lắng.

“Đúng!” Lão ngoan đồng vỗ tay, bừng tỉnh đại ngộ: “Là nguyệt kiến và hoàng du!”

“A không đúng!” Ông cả kinh, mím môi nhìn Mộ Nhị, oán giận: “Lão nhân gia nghiên cứ độc thuật nhiều năm như vậy, ngươi ngươi ngươi… sao ngươi lại nhớ ra trước ta!”

Mộ Nhị đứng ngẩn người, vươn tay ra.

Trong lòng bàn tay nhợt nhạt có một gốc cây cỏ nhỏ, rõ ràng là vừa bị nhổ, rễ vẫn còn đang dính bùn đấy, cây cỏ này không khác mấy với những cây cỏ dại bình thường, nhưng có thể thấy, rễ của cây này rất nhỏ, mà mùi hương rất nhạt kia cũng do rễ này rỏa ra.

Không cần phải nói, thứ này tuyệt đối có vấn đề!

Vì thân trên giống cỏ nên không khiến ai chú ý cả.

Chiến Thập Thất chạy nhanh đến bên cạnh Lãnh Hạ.

Nó ngẩng mặt lên giải thích: “Mẫu thân, vừa rồi nhị sư huynh cho tiểu hắc hổ ăn thì phát hiện, cây hoàng du này được trồng trong viện, trong phòng mẹ, mấy loại hương an thần bình thường có cả nguyệt kiến.”

Nói đến đây. tiểu ưng mâu hiện lên lệ khí lạnh như băng: “Nhị sư huynh nói, hai thứ này trộn vào nhau thì sẽ xảy thai.”

Dù Chiến Thập Thất mới bốn tuổi, nhưng được tiếp xúc với rất nhiều thứ, dù là chiến trường máu tanh hay tranh đấu chính trị, cới cả, mẫu thân là Tây Vệ Nữ hoàng, cha là Đại Tần Chiến thần, bác là Hoàng đế hồ ly, sư phụ là Vân Sơn điên Đạo nhân……

Bên cạnh còn có một đám người kiêu ngạo ầm ĩ, mưa dầm thấm đất, nên cũng trưởng thành hơn tuổi nhiều.

Lãnh Hạ xoa xoa đầu con, trấn an nói: “Không sao, phát hiện sớm, mẫu thân rất khỏe.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận