Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Liên Công chúa ngồi đối diện hắn, cố cười trấn định: “Có thể san sẻ giúp Hoàng huynh, đương nhiên Liên nhi rất vui vẻ.”

Khóe môi cong lên nụ cười ôn nhuận, sao Đông Phương Nhuận có thể không biết tâm tư của nàng.

Lúc trước khi biết chiến sự ở Bắc Yến, Đại Tần đến trước Đông Sở chẳng qua là vì nổ tung được Tuyết sơn, hắn đã phái người đi tìm tàn dư của thứ gì đó gọi là bom kia, rồi vẽ thử một bản vẽ từ đống tro tàn ấy. Tìm thuật sĩ nghiên cứu đều không có thu hoạch nhưng không ngờ nàng lại vô tình phát hiện chuyện này, càng không ngờ là nữ nhân từ trước tới nay vô danh lại tài hoa hơn người như thế, với chuyện chế bom này cũng biết một hai.

Nhờ thế nàng mạng nàng được bảo toàn.

Mà cũng do vậy nên nàng luôn cẩn thận, cấm địa trong quân doanh không bao giờ cho phép người khác bước vào, cho tới bây giờ, cách chế bom chỉ có nàng được biết.

Đó là lợi thế của nàng!

Cười khẽ một tiếng, không biết là tán thưởng sự thông minh của nàng hay châm chọc sự cẩn thận của nàng, rồi lại nghĩ đến, chẳng phải hoàng thất Đông Sở từ trước đến nay đều nghi trước nghi sau sao……

“Vậy thì vất vả rồi.”

Trong lều bất chợt yên lặng.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân và giọng nói the thé của Lâu Hải vang lên: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng!”

“Vào đi.”

Hắn ta bước từng bước nhỏ đi vào, hành đại lễ xong liền nịnh nọt nói nốt lời còn chưa kịp nói xong trên chiến thuyền: “Hoàng thượng, nô tài phụng mệnh Thái hậu nương nương, đi đón tiếp người cùng Liên Công chúa, mấy tháng này nương nương không màng cơm nước, nhớ thương Hoàng thượng a, lần này người rời khỏi Biện Vinh Thái hậu nương nương hỏi han nhiều lần, muốn tự tay chăm sóc Hoàng thượng, người bên ngoài a……”

Hắn ta kéo dài âm cuối rồi đảo qua Liên Công chúa, mới nói: “Nương nương rất lo lắng.”

Thấy Đông Phương Nhuận không nói, có lẽ là ngầm đồng ý, Lâu Hải chạy lên hai bước tự rót cho mình một chén trà, đường hoàng dỏng tai lên chờ nghe cuộc nói chuyện của Đông Phương Nhuận và Liên Công chúa, nghiễm nhiên coi mình là đại diện cho Thái hậu.

Đông Phương Nhuận cười nhạt, cũng không phá hỏng.

Chẳng qua là mẫu hậu muốn khống chế mà thôi, Hoàng cung Biện Vinh hình như có một loại ma lực, chỉ cần là người ở trong đó thì tâm tư đều lòng vòng quanh co, luôn sợ mình không thể nắm trong tay mọi thứ.

Liên Công chúa đứng dậy, ưu nhã thi lễ: “Hoàng huynh, Liên nhi cáo lui trước.”

“Công chúa ơi, sao nô tài vừa đến, người lại đi rồi, là nô tài quấy rầy các chủ tử nói chuyện sao? Mong Công chúa người khoan dung rộng lượng, nô tài đã hầu hạ Thái hậu nương nương ba mươi năm, cái khác không dám nói nhưng trung tâm thì nô tài có thể thề với đất trời! Lần này phụng chỉ nương nương đến đây, cũng là do nương nương muốn thể hiện một phần tâm ý với Hoàng thượng, mẹ con tình thâm mà, người bên ngoài sao có thể đáng tin bằng, nếu Công chúa có việc thì cứ nói, nương nương đã bảo, nô tài chính là người đại diện cho lão nhân gia đó…..”

Sắc mặt Liên Công chúa lạnh lẽo, còn chưa nói gì Lâu Hải đã chen lời, giống như là cảm khái.

“Aizz……. Bốn năm trước ngày nào người cũng tới thỉnh an nương nương, gần đây lại không thấy đâu cả, Thái hậu nương nương luôn nhắc tới Công chúa a! Nương nương thường nói với nô tài, làm người không thể quên cội nguồn, ai đối xử với ngươi tốt, ai có tâm tư khác, phải mở to mắt ra nhìn, cũng phải ghi vào trong lòng, không thể hồ đồ được!”

Bốp!

Một cái tát giáng xuống thật mạnh.

Liên Công chúa nhìn Lâu Hải bụm mặt không dám tin, lạnh lùng nở nụ cười, từ lúc nàng rời khỏi Biện Vinh, tên thái giám này ỷ là lão nô được sủng ái nhất bên cạnh Thái hậu, dọc được nhân danh Thái hậu đã bao lần dò la, câu chữ đều giấu diếm mũi đao, lúc trước nàng không muốn hạ thấp thân phận đi tính toán với hắn ta, nhưng những lời vừa rồi quá là ác độc.

Ngoài sáng thì là lời nói chân thành, nhưng trong tối lại là ly gián quan hệ giữa mình với Hoàng huynh!

Mẹ con tình thâm, vậy thì người bên ngoài là chỉ ai?

Câu câu chữ chữ nói đến cội nguồn, nhắm thẳng vào nàng sau khi bảo vệ được tính mạng, thái độ đối xử với Thái hậu liền khác hẳn, mà Hoàng huynh từ trước đến nay đều đa nghi, nếu bị hắn nghe được, ghi trong lòng, cho là nàng có lòng đố kỵ, vậy về sau……

Nàng sẽ không còn chỗ dung thân nữa, trong lòng đương nhiên hiểu rõ, Thái hậu đã bắt đầu phòng bị với nàng.

Nhưng dù gì, nàng cũng là Công chúa duy nhất của Đông Sở, tên thái giám này có quyền dương oai ở đây sao?

Lâu Hải bụm mặt, thở hồng hộc, quay người lại quỳ phịch xuống trước mặt Đông Phương Nhuận, khóc lớn: “Hoàng thượng, người phải làm chủ cho nô tài a!”

Đông Phương Nhuận vẫn bất động không nói, chỉ chuyên tâm xem sách.

Lâu Hải bò về phía trước hai bước, đang định khóc tiếp thì thấy Hoàng thượng chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Chỉ bằng một cái nhìn này, Lâu Hải đã cứng đờ người!

Ánh mắt kia giống như nhìn thấu tim gan hắn, khiến những mưu tính của hắn đều bại lộ.

Sao hắn lại quên đây là nơi nào, sao lại quên đây là địa bàn của ai, đã theo Thái hậu hơn ba mươi năm, Hoàng thượng cũng là hắn nhìn lớn lên, từ một con chim non nớt trở thành Hoàng đế, quá trính đó xảy ra bao chuyện xấu xa trong lòng hắn rõ hơn ai hết, tàn nhẫn giết huynh giết cha, và cũng không dung cho bất cứ kẻ nào tâm tư bất chính, sao hắn dám quên?

Mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống từng giọt.

Phía trên đầu vang lên một chữ lạnh nhạt: “Cút.”

Giọng nói vẫn ôn hòa, Lâu Hải không cần ngẩng đầu cũng biết giờ Hoàng thượng vẫn hơi cong khóe môi, chỉ là một tiếng này cũng đủ khiến hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cúi người không dám thở mạnh, thận trọng lui ra khỏi lều.

Nhìn Liên Công chúa cũng đang lui ra ngoài, hắn cảm thấy má mình lại nóng ran lên, nhìn về phía bóng lưng kia nhổ nước bọt: “Ngươi cho rằng ta dễ bắt nạt sao, ta sợ Hoàng thượng chứ không sợ ngươi!”

Hắn căm hận đi về phía lều của mình.

Trong lều lớn của Đông Phương Nhuận lại khôi phục sự tĩnh lặng…….

Gió nhẹ phất qua……..

Tại một góc tối phía sau lều, có một mảnh góc áo tân binh khẽ lướt qua, một góc áo đỏ sậm vết máu.

==

Sắc trời càng ngày càng mờ, rốt cuộc màn đêm cũng buông xuống.

Gió đêm làm lá cây xào xạc, tiếng bi thương đã bớt dần vì hầu hết đều đang say ngủ, chỉ còn lại những tiếng ve kêu thê lương, và trên bầu trời, một con bồ câu đưa tin vỗ cánh bay xa……..

Nhìn con bồ câu đã đi xa, trong mắt Lâu Hải hiện lên tia căm hận rồi biến mất.

Nghĩ đến việc bức thư hắn thêm mắm dặm muối sẽ đến tay Thái hậu nương nương, hắn vuốt một bên má cười đắc ý, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, phải để Thái hậu nương nương công bằng phân xử, một cái tái này, ta không thể nhận không được!

Phập!

Trong màn đêm chợt lóe ánh sáng lạnh, một tiếng động binh khí đâm vào thịt khẽ vang lên rồi bị những tiếng ve ồn ào che lấp.

Lâu Hải ngã ngửa về sau và bị một người đón lấy.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, hai mắt hắn trợn to, trên cổ có một vết cắt sâu gọn, hai chân bị kéo lê trên đất, càng ngày càng xa đến tận khi vào sâu trong rừng cây………..

Một lát sau, một tân binh bước ra ngoài.

Hắn duỗi người, nhìn bóng đêm ở phía chân trời, khóe môi khẽ cong lên, cong lên một độ cong tươi mát.

“Huynh đệ, lại gặp ngươi rồi?”

Trương Vinh hô lên rồi chạy nhanh tới, đang muốn đập tay lên vai thì hắn ta đã tránh sang bên cạnh, đành ngượng ngùng thu tay lại, gãi đầu hỏi: “Ngươi cũng không ngủ được sao, bị đại chiến ban ngày dọa sợ à?”

“Ta vừa nhắm mắt đã nhìn thấy máu đỏ như sông, cuộc sống như thế thật là đáng sợ…”

“Này, ngươi lại đi à?”

Trương Vinh còn chưa nói xong đã thấy thanh niên kia đã đi rất xa, như là nhớ ra cái gì liền gào lên: “Huynh đệ, ta là Trương Vinh, ngươi tên gì?”

Trong bóng đêm, một tiếng trả lời như có như không nhẹ nhàng theo gió bay tới.

“Lăng Hiệp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui