Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Mọi người cũng không kịp quan tâm xem có được vào cấm địa không, nhanh chóng chạy ào vào trong lều: “Nương nương, Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cả đám vẫn giữ nguyên tư thế vọt về phía trước, tay vẫn đặt trên kiếm, bỗng nhiên thân thể cứng ngắc đứng bất động, hai mắt sững sờ.

Trầm mặc, trầm mặc như chết.

Trong lều, Thái hậu ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, vẻ mặt khó hiểu không thể tin nổi, giống như vô cùng kinh ngạc, giống như sợ hãi, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng uy nghi ngày thường, bà thốt lên: “Không phải Ai gia!”

Không phải ngươi, là ai?

Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên năm chữ như vậy.

Bọn họ nhìn thi thể của Liên Công chúa trên mặt đất, đôi mắt long lanh ngày thường giờ đang nhắm lại, nhìn nàng giống như ngủ nhưng ai cũng biết, nàng không ngủ, không phải hôn mê, mạch của nàng đã không còn đập, hô hấp cũng không còn!

Còn trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, có năm vết máu nhỏ đỏ tươi gai mắt!

Dùng móng chân nghĩ cũng biết đây chính là hậu quả của tiếng tát lúc nãy, Thái hậu chính là đầu sỏ!

Có một kẻ giật mình hồi tỉnh, nuốt nước miếng một cái rồi bước lên, kiểm tra mặt nàng một phen, nặng nề phun ra hai chữ: “Kịch độc!”

Trầm mặc.

Chuyện gì đã xảy ra thì ai cũng đoán được, không biết vì chuyện gì mà hai người xảy ra xung đột, Thái hậu thừa dịp Liên Công chúa không kịp phản ứng mà tát nàng một cái, có lẽ móng tay đã sớm được bôi kịch độc, cắt qua da Liên Công chúa, độc tố xâm nhập, mất mạng tại chỗ.

Bỗng nhiên, mọi người cả kinh, nếu móng tay đã sớm được bôi kịch độc, vậy thì chẳng phải nói lên……….


Thái hậu đã sớm có lòng muốn giết Công chúa!

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều bắn về phía Thái hậu.

Lúc này bà ta đã bình tĩnh trở lại, một nữ nhân sống trong hoàng cung gần nửa đời người, việc giết người này cũng không phải là chưa làm qua, vừa nãy thét lên chẳng qua là vì ngạc nhiên thôi. Nhưng một Công chúa chết rồi, chẳng lẽ còn bắt Thái hậu là bà phải đền mạng sao?

Điều chỉnh tâm tình xong, bà thong thả mà ưu nhã đứng dậy, trên làn váy lộng lẫy, một con phượng hoàng từ từ dang rộng cánh, tượng trưng cho thân phận nữ nhân chí cao vô thượng của Đông Sở.

Bà nhắc lại một cách rành mạch lần nữa: “Không phải Ai gia.”

Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, tầm quan trọng của Liên Công chúa ở Đông Sở không cần nói cũng biết, trong toàn thiên hạ, người biết chệ tạo bom cũng chỉ có hai nữ nhân, cái chết của nàng chính là ác mộng của Đông Sở! Bom trong kho chỉ đủ dùng trong một ngày một đêm, nếu bị Đại Tần dùng bom công kích mà không thể đáp trả, chỉ có thể dùng đao kiếm thì Đông Sở còn có thể chống đỡ được sao? Thậm chí người ta không cần đấu trực diện với ngươi, chỉ cần đứng ở xa ném một phát đã có thể nổ ngươi thành thịt vụn!

Mà đống thịt vụn này, chắc chắn chính là bọn họ, là Đông Sở!

Trong lòng dâng lên cảm giác bi ai bàng hoàng, như là con đường phía trước đang rực rỡ đột nhiên tối sầm lại, Liên Công chúa chết cũng mang theo cả hy vọng của Đông Sở…….

Nhưng bây giờ, người chế tạo bom đã chết, giống như Thái hậu nghĩ, chẳng lẽ còn bắt một Thái hậu đền mạng cho một Công chúa sao?

Bọn họ cười khổ, chỉ thấy Thái hậu nhướng mày, như là nhớ ra điều gì đó, trong mắt xẹt qua một tia sát khí, nhanh chóng nói: “Trong quân doanh có một người tên là Đặng Phú, bắt hắn ta lại cho Ai gia! Người hạ độc chính là hắn!”

Thấy bà chắc chắn, thị vệ cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lao ra ngoài.

Lát sau.

Đặng Phú và cả huynh trưởng của hắn – Đặng Quý cũng bị trói gô lôi vào trong lều.


Hai người sắc mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, run rẩy không ngừng, trong lều vô cùng tĩnh lặng không hề có bất kỳ tiếng động nào, nhưng bọn họ cảm nhận được, nữ nhân đang ngồi trên ghế kia, giờ đã không còn vẻ dịu dàng như lúc nãy, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt ngoan lệ, nhìn chằm chằm bọn họ.

Hơn nữa, hơn mười người đứng bên cạnh cũng không ngoại lệ, bắn thẳng về phía họ sát khí nồng đậm……..

Hai người không thở nổi, mồ hôi làm quân phục ướt đẫm.

Rốt cuộc, Thái hậu lên tiếng: “Ngươi là ai, vì sao lại đến Đông Sở, lại còn là gian tế của Đại Tần, trả lời thành thật!”

Hai người dập đầu liên tục, lắp ba lắp bắp: “Tiểu nhân….. tiểu nhân…. vừa nãy va phải Thái hậu nương nương, xin nương nương tha mạng!”

Thị vệ nhìn về phía Thái hậu, bọn họ chỉ mới phóng ra chút sát khí, hai người này đã không chịu nổi, nếu sát khí còn mạnh hơn nữa thì có khi còn ngất xỉu tại chỗ, công phu mèo quào như vậy mà cũng là gian tế của Đại Tần?

Hơn nữa hắn vừa nói gì, va phải Thái hậu……..

Bộp!

Thái hậu giận dữ vỗ án, Đặng Quý trợn tròn mắt lên, hôn mê.

Đặng Phú cũng không khá hơn chút nào, co quắp ngã xuống đất, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ lời lão đại dặn dò và đảm bảo: “Ta đảm bảo ngươi không chết!”

Một thị vệ bước ra kiểm tra mạch đập của Đặng Quý: “Là hôn mê thật.”

Vẻ hoài nghi trong ánh mắt ngày càng sâu.


Nhát gan như vậy, rõ ràng là hai binh sĩ Đông Sở bình thường. Ngay cả Thái hậu ban đầu rất chắc chắn, giờ cũng giảm bớt vài phần tự tin, từ lúc nãy bà đã quan sát tiểu binh này, quả thật không có vấn đề, chỉ là trên tay vô duyên vô cố bị dính kịch độc, bà không thể nào nhớ nổi, ngoại trừ tiểu binh này thì mình còn chạm qua cái gì có khả năng hạ độc nữa.

Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng hai người này………

Thái hậu đang nghĩ ngợi thì hai thị vệ đi điều tra bối cảnh hai người này đã quay lại.

“Bẩm nương nương, hai người này là huynh đệ ruột, nguyên quán Kim Xuyên Đặng gia trang, trên có cha làm săn bắn, mẹ mất sớm. Hai năm trước nhập ngũ tòng quân, không có tiền án, huynh trưởng Đặng Quý bị thương nặng tại một trận đánh, thương thế nghiêm trọng suýt mất mạng, sau đó được Tào quân y cứu chữa. Trong quân phần lớn tướng sĩ đều biết bọn họ, còn có mấy người cùng lớn lên, thật sự là người Đông Sở.”

Mấy câu nói vô cùng đơn giản đã nói hết mọi điều cơ bản về bọn họ, nói cách khác: Không có gì đáng ngờ.

Thái hậu nhìn tiểu binh đang quỳ kia, hắn ta run rẩy không ngừng làm bà tâm phiền ý loạn.

Lẽ nào thật sự thật không phải là hắn?

“Nương nương, nếu Đại Tần muốn tìm gian tế, cũng sẽ không tìm một người Đông Sở chính gốc, huống chi hai người này còn rất nhát gan!” Trong đám thị vệ có người nhạo báng một câu: “Nghe nói người này vừa nãy va phải nương nương?”

Nói bóng gió là bà giết Liên Công chúa rồi đổ tội cho người va phải mình, lúc nãy thì ra vẻ nhân từ không truy cứu, giờ lại lôi chuyện này ra để có kẻ chết thay, nhất cử lưỡng tiện.

Bộp!

Thái hậu vỗ án: “To gan!”

Lần này, ngay cả Đặng Phú cũng trợn trắng mắt, hôn mê theo.

Đến giờ thì phần hoài nghi cuối cùng của Thái hậu cũng đã biến mất, phiền chán nhìn hai người trên mặt đất, phất tay một cái: “Lôi ra ngoài đi.”

Bà day day huyệt Thái Dương, vốn định trừng trị tên thị vệ không có tôn ti kia, nhưng khi thấy ai ai cũng có vẻ mặt hoài nghi, thì trong lòng lại lạnh đi nửa phần, bà không muốn nói thêm nữa, chuyện này rõ ràng là có người giá họa, sau khi biết Liên Công chúa có thể chế bom thì mục tiêu của người kia đã quá rõ ràng.

Người của Đại Tần, không sai.


Chỉ cần bà có thể tra ra người đó thì chắc chắn có thể gỡ tội cho mình.

Hơn nữa, dù không thể minh oan, dù thật sự là bà giết, thì sao?

Thái hậu mệt mỏi đi  ra ngoài, trong lòng tin rằng dù chuyện hôm nay có thể nào, Đông Phương Nhuận cũng sẽ không vì chuyện này mà giáng tội bà, giờ uy tín của hắn trong bách tính đã vô cùng thấp, nếu còn giáng tội mẹ đẻ…….

Thiên lý bất dung!

Gió thu hiu quạnh, lá rụng đơn côi.

Bà ra khỏi lều, hít một hơi thật sâu, buồn bực vô cùng.

Bà ra lệnh cho đám người phía sau: “Thi thể của Liên Công chúa mang về hầm băng Hoàng cung để giữ gìn, chuyện này đừng để lộ ra, đợi Hoàng thượng về định đoạt……… Hoàng thượng đang ở đó, các ngươi tự liệu mà làm đi.”

Bên trong lều, thi thể của Liên Công chúa vẫn đang nằm trên đất, dung nhan tuyệt mỹ yên tĩnh như là đang ngủ say.

Nữ nhân luôn luôn cao ngạo này lại chết như thế, suốt hai mươi năm chắc chắn Liên Công chúa sẽ không bao giờ ngờ rằng, mình sẽ có một cái chết thật buồn cười, còn bị tạo thành một cách gián tiếp từ cái chết của một nô tài.

Nếu không có cái tát lúc trước, thì sẽ không bị Lâu Hải mang thù, cũng sẽ không có phong thư thêm mắm dặm muối kia, Thái hậu sẽ càng không vì Lâu Hải mất tích mà đích thân đến hỏi tội, tất cả được Lãnh Hạ xâu chuỗi lại thành một âm mưu hoàn hảo.

Một lần viếng thăm ồn ào của Thái hậu, cứ như vậy mà kết thúc.

Có người bị oan được giải, có người bị mất mạng, có người sợ bóng sợ gió một hồi, có người tâm như tro nguội, cũng có người……

tính toán —  không bỏ sót!

Lúc này, Lãnh Hạ đang đứng trong căn lều chất đầy bom, vuốt cằm cười ngạo nghễ.

Nhân lúc cái chết của Liên Công chúa thu hút sự chú ý của các thị vệ, nàng liền tìm thời cơ lẻn vào trong cấm địa, đột nhập vào nơi này —— kho bom.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận