Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Đứa con gái đơn thuần đáng yêu vô tội của hắn, trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai hôm đó đã túm lấy Lăng Tử, túm thôi còn chưa xong, lại còn leo lên người hắn ta rồi chui vào vạt áo, xong thò đầu ra cười khanh khách.

Chiến Bắc Liệt suýt thì hộc máu.

Càng ly kỳ hơn nữa là từ đầu tiên nha đầu kia nói được, không phải cha hoặc mẹ.

Mà là: Nhị.

Suýt nữa thì Chiến Bắc Liệt đã túm lấy Mộ Nhị treo ngược lên đánh, nếu con gái lão tử bị ngốc thì ngươi lấy gì đền lão tử?

Đương nhiên, oan có đầu nợ có chủ, Chiến Bắc Liệt sẽ chọn tính sổ với Lăng Tử chứ không bao giờ tính sổ với con gái mình, xoa xoa đầu nhỏ của bé, hôn bé một cái, tiểu Ca Dao lại nở nụ cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông ngân.

Hắn một tay bế con gái, một tay vươn ra về phía tên tiểu quỷ nào đó: “Đi, đi tìm mẹ!”

Chiến Thập Thất hoan hô một tiếng rồi cười híp mắt nắm lấy bàn tay hắn, hai nhỏ một lớn sóng bước đi ra ngoài.

Gió đêm lạnh.

Đội mũ vào cho tiểu Ca Dao rồi kiểm cha xem tiểu Thập Thất có lạnh không, người cha và thê nô hai mươi tư hiếu hảo dắt con trai con gái bắt đầu quá trình nòng nọc đi tìm mẹ.

Chiến Bắc Liệt ngừng bước, ấm áp nhìn tức phụ ở trong Ngự hoa viên.

Hai đứa bé đang muốn gọi thì đã bị ngăn lại, tiểu Ca Dao được nhét vào lòng Thập Thất, tên tiểu quỷ bị cha ruột lừa dối không còn cách nào khác đành căm giận bế muội muội quay lại đường cũ: “Ta đã biết là sẽ vậy mà, lúc nào cũng muốn thế giới hai người.”

Chiến Bắc Liệt bĩu môi, không nhìn, nhẹ nhàng tiếng lên.

Lãnh Hạ kéo áo lại thật chặt, từ lần bị thương trước đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, biểu hiện thường thấy nhất chính là sợ lạnh, theo như lời Mộ Nhị thì còn phải nghỉ ngơi điều trị tầm một tháng nữa.

Lúc đầu, nàng phát hiện ra mục đích của Đông Phương Nhuận xong liền nhanh chóng nhảy xuống biển, dù sao thì bom trong quân doanh bị hủy nhưng hắn cũng vẫn sẽ còn một ít, số bom ấy hắn sẽ để đồng quy vu tận với mình…….

Hắn phi thân ngăn cản, nàng toàn lực phản kích.

Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, Đông Phương Nhuận có giữ một quả trên người, hắn nhân cơ hội đốt kíp nổ, trong khi kíp nổ cháy lách tách không ngừng, hai người vẫn chưa thể tách ra.

Một muốn chạy, một muốn ngăn.

Ngay lúc kíp nổ đã cháy đến phần cuối cùng, sắp nổ đến nơi thì Đông Phương Nhuận lại đột nhiên không ngăn cản nữa, ngược lại dùng toàn lực đánh ra một chưởng làm nàng bay ra rất xa, còn nàng thì không biết nên cũng đánh ra một quyền.

Quyền của nàng không có nội lực, chỉ có lực đạo!

“Một mạng, đền một mạng.”

Lãnh Hạ vừa rơi xuống biển vừa nghe thấy năm chữ, lập tức hiểu ý hắn, hắn từng nói chuyện uống rượu đêm đó chỉ nhớ một phần nhưng trong đó có lẽ có cả phần nàng vì giọt nước mắt kia mà bỏ lỡ cơ hội, dù là đồng tình, kinh ngạc hay bi ai nàng cũng đã phản ứng theo bản năng, để lại một mạng cho Đông Phương Nhuận.

Một mạng này, hắn chọn cách này để trả.

Nàng cố gắng quay đầu lại nhìn, phía sau Đông Phương Nhuận khẽ cười, bị nàng đánh một quyền bay về hướng khác, còn quả bom kia đang rơi thẳng xuống biển.

Khóe môi hắn khẽ cười, nhìn qua giống như chuyện trả mạng này chỉ là bột phát nhưng Lãnh Hạ lại có thể nhìn ra nỗi buồn trong đôi mắt vốn mờ mịt của hắn, có lẽ hắn không kịp che giấu, hoặc thậm chí ngay cả hắn cũng không thể nào xác định.

Nàng khẽ thở dài một cái, không nghĩ đến những việc này nữa.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, cứ đến Trung thu hoặc năm mới nàng lại đặc biệt nhớ Kiều Thanh.

Giờ mình đã có một gia đình, còn nàng ấy?

(Kiri: tỷ yên tâm, Thanh tỷ cũng có một gia đình rồi ^.^)

Khóe môi khẽ cong lên, nàng nhìn phía chân trời xa xa, nhẹ nhàng mà trịnh trọng nói: “Bạn yêu, năm mới vui vẻ.”

Phía sau có một đôi tay vòng qua ôm lấy eo nàng, Lãnh Hạ cười ngả về phía sau, rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, để hắn ôm ấp bao bọc lấy mình.

Hai người đều không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, cáo biệt năm thứ sáu nàng tới đây, bước vào năm thứ bảy.

Bỗng nhiên, Lãnh Hạ chớp chớp mắt, quay đầu lại nói: “Còn một năm nữa, sẽ là bảy năm.”

Chiến Bắc Liệt khó hiểu: “Hả?”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ làm nàng hơi ngứa, bắt đầu phổ cập về vấn đề thất niên chi dương.

(Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.)

Một lúc sau, Chiến Bắc Liệt mờ mịt hỏi: “Xong rồi?”

Lãnh Hạ càng mờ mịt: “Xong rồi, còn muốn nghe gì nữa?”

Ưng mâu híp lại, Chiến Bắc Liệt cố gắng nhấm nháp những gì vừa nghe được, cuối cùng cũng hiểu!

Hắn cười ha ha, tiếng cười sang sảng cực kỳ thoải mái: “Tức phụ, chúng ta còn có bảy mươi năm mà, đợi đến bảy mươi năm sau nàng hãy nói với ta điều này.”

Lãnh Hạ cũng cười, bỗng nhiên nguy hiểm nheo mắt lại, âm trầm hỏi: “Bảy mươi năm sau sẽ xa cách?”

“Không có! Kiên quyết sẽ không!”

Lắc đầu như trống bỏi, mỗ nam nghiêm túc thề nguyền.

Lãnh Hạ bưng cái đĩa trên bàn lên, nhét một miếng vào miệng Chiến Bắc Liệt, hắn nhai thấy giòn giòn thì sáng mắt hỏi: “Mùi vị rất đặc biệt, đây là cái gì?”

“Khoai miếng.”

“…….”

“Hoặc là khoai tây miếng bị nát.”

“Hai người kia làm thành cái gì?”

“Ôi chao, sao ngươi biết, Tiêu Phượng quên cho muối, Tiểu Đao thì quấy nát, à có lẽ hai huynh đệ kia cũng đang ăn…….”

“A….. tức phụ, nàng thật tốt!”

Vút!

Những chùm pháo hoa đột ngột bay vút lên rồi nổ tung trên bầu trời, xua đi bóng đêm ảm đạm, cũng châm lửa trong mắt hai người, bọn họ mỉm cười nhìn pháo hoa bay khắp trời, rực rỡ mà lộng lẫy.

Không hẹn mà cùng, hai người nhớ lại đêm pháo hoa tại Ngũ quốc đại điển, nụ hôn đính ước, rồi bên nhau đến bây giờ, Lãnh Hạ mỉm cười xoay người lại đón nhận đôi môi ấm áp.

Trên đầu pháo hoa bay rực rỡ, bên tai vang tiếng chuông ngân, đêm giao thừa đêm nay thật hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui