Nội tử, tức phụ, thê tử, nương tử đều có nghĩa chung là vợ.
Chắc nhiều nàng đọc nhiều thì cũng biết rồi nhưng ta cứ chú thích cho dễ. Để như thế này thì câu văn nó mượt hơn và phù hợp với hoàn cảnh hơn. Vậy nha!! ^-^
Chương 51: Hai dấu chân!
Liệt vương phủ, Thanh Hoan uyển.
Lãnh Hạ nghiêng người ngồi trên giường, người áo xanh đứng ở trước giường, năm ngón tay thon dài chậm rãi mở hòm thuốc, lấy ra một cây kéo tinh xảo, cắt phần áo quanh miệng vết thương của nàng.
Lúc này trong phòng ngoại trừ Tiêu Phượng và Nghênh Tuyết là hai nữ tử, chỉ có người áo xanh đang giải độc cho nàng, và Chiến Bắc Liệt khuôn mặt đen như mực kiên quyết không ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt đứng bên cạnh giường, lãnh khí bốc lên từ đỉnh đầu, khuôn mặt anh tuấn âm trầm, một đôi ưng mâu gắt gao nhìn chằm chằm tay người áo xanh, toàn thân trong trạng thái căng thẳng, chuẩn bị thật tốt, chỉ cần hắn có bất cứ một hành động xấu nào liền xông lên chặt tay ngay lập tức.
Lãnh Hạ trái lại cảm thấy rất bình thường, không sao cả, là một người hiện đại, nếu bị người khác nhìn thấy bả vai mình liền khóc lóc ầm ĩ thì thật quá buồn cười. Nàng lắc đầu với Tiêu Phượng đang nước mắt lưng tròng ở bên, khóe môi hơi nhếch: “Không sao, chỉ là một mũi tên độc mà thôi.”
Tiêu Phượng hai tay nắm chặt, ánh mắt hồng như mắt thỏ, nước mắt lại ào ào chảy ra, miệng cố gắng an ủi: “Lãnh Hạ, lát nữa đau thì nắm chặt tay ta.”
Phần áo ở bả vai bị cắt ra, lộ ra một phần da thịt trắng ngọc, mịn màng.
Chiến Bắc Liệt khuôn mặt lại đen vài phần, lãnh khí đã muốn ngưng tụ lại thành vũ khí trên đầu, muốn động, thi triển “Thiên cân trụy “ cố định hai chân tại chỗ, cố gắng chịu đựng ý muốn che lại phần da ngọc kia. (chắc là một môn võ công a~)
Người áo xanh trong mắt lại không có chút thay đổi nào, tầm mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm mảnh tên đang cắm sâu trong thịt, thanh âm khô khan phun ra một chữ: “Chịu.”
Đồng thời, dùng nội lực vỗ lên bả vai nàng, mảnh tên kia bị nội lực bức ra một phần, thật nhanh hắn nắm lấy phần đuôi tên, dùng sức rút ra, ‘phụt’ một tiếng, một cỗ máu đen phun ra, văng khắp nơi.
Lãnh Hạ sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt như giấy, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng từ lúc rút tên ra đến giờ, mặt đều không nhăn một chút.
Nàng cố gắng hết sức để không chú ý cảm giác đau đớn ở bả vai, loại đau này đối với nàng là bình thường, không phải là không thể chịu được, sát thủ chính là một công việc chạy qua chạy lại giữ hòn tên mũi đạn, bị thương, đổ máu như cơm bữa, chịu được đau đớn là một sát thủ có tư cách để bắt đầu chương trình huấn luyện.
Nhưng dù vậy cũng không nhịn được hung hăng xem thường, người này cũng thật tốt, chỉ nhắc nhở một tiếng liền bắt đầu, ngay cả thời gian chuẩn bị đều không có.
Chiến Bắc Liệt mâu xẹt qua một tia tán thưởng, không hổ là nữ nhân của bổn vương!
Tiêu Phượng nhìn dòng máu đen chảy ra như suối kia đau lòng phát run, oa một tiếng nhào lên người Lãnh Hạ, gào khóc: “Lãnh Hạ, ngươi có đau không, đều tại ta không tốt!”
‘Keng’ một tiếng, người áo xanh ném mảnh tên vào chiếc khay mà Nghênh Tuyết đang cầm, sau khi băng bó xong, đi thẳng đến trước bàn, cầm bút kê đơn thuốc.
Chiến Bắc Liệt tỷ mỉ kĩ lưỡng nhìn mảnh tên trên khay, hồi lâu sau, mày kiếm như nén vài tia tức giận, khóe môi gợi lên một độ cong ngoan lệ, chậm rãi nói: “Liên hoàn tử mẫu tiễn, Đặng Cửu Chỉ.”
Lãnh Hạ phượng mâu khẽ nhíu, mấy ngày nay nàng thường xuyên nghiên cứu Ngũ Quốc chí, cũng biết không ít lịch sử và kỳ nhân dị sự. Đặng Cửu Chỉ này là người làm vũ khí nổi tiếng của vài thập niên trước, binh khí do hắn chế tạo vô cùng khéo léo, làm khéo hay tinh xảo thì không nói, nhưng trên vũ khí luôn ẩn chứa những cơ quan khác, rất bí mật và vô cùng độc đáo.
Mà Liên hoàn tử mẫu tiễn này, tử tiễn bạc được khảm bên trong mẫu tiễn, mà lại giống như một khối, sau khi tên bắn ra mà bị lệch khỏi quỹ đạo thì cơ quan này liền khởi động, tử tiễn bất chợt phóng ra công kích phương hướng mà mẫu tiễn vừa bị lệch, có thể nói là khó mà đề phòng được.
Lãnh Hạ đang nghĩ ngợi thì một thanh âm chậm rãi vang lên: “Nghỉ ngơi”
Người áo xanh buông bút, đưa toa thuốc cho Nghênh Tuyết, cố chấp nhìn Lãnh Hạ, lẳng lặng lập lại một lần: “Nghỉ ngơi”
Lãnh Hạ cũng không phản bác, dựa bả vai không bị thương vào giường, hơi hơi nhắm mắt, hôm nay chiến đấu liên tục hơn nữa lại bị trúng tên độc, bây giờ quả thật có chút mệt mỏi.
Người áo xanh vừa lòng chuyển dời ánh mắt, con ngươi hời hợt nhìn Chiến Bắc Liệt, khô khan nói: “Đi ra ngoài.”
Chiến Bắc Liệt ưng híp lại, Lãnh Hạ mày liễu giương lên, Tiêu Phượng khóe miệng co rút, Đại Tần Chiến thần đã bao giờ bị người khác đối xử như thế này………..
Tiêu Phượng nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang cố gắng áp chế cơn tức giận, nàng biết nếu lúc này không cần chú ý thương thế của Lãnh Hạ, dựa vào tính cách hắn đã sớm ‘bồi dưỡng cảm tình’ với người áo xanh kia, hạnh mâu khẽ chuyển, lập tức lôi kéo Mộ Nhị: “Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, chúng ta đều đi ra ngoài để cho Lãnh Hạ nghỉ ngơi!”
Người áo xanh rất nhanh bị Tiêu Phượng làm rời đi sự chú ý, cứng ngắc nhìn cánh tay Tiêu Phượng đang lôi kéo áo hắn, đôi mi lạnh lùng nhíu lại, trên mặt khó có thể nổi lên thần sắc không nhẫn nại, đi nhanh rời khỏi Thanh Hoan uyển.
Đợi hai người rời đi, Nghênh Tuyết đốt chút hương giúp an thần, rồi cũng cầm toa thuốc đi ra ngoài sắc thuốc.
Gió nhẹ khẽ thổi qua làm lay động chiếc mành che cửa, hoàng hôn dần dần buông xuống, trên lò hương lượn lờ khói nhẹ, ánh trăng trải dài, tĩnh mịch và dịu êm.
Lãnh Hạ nghiêng người nằm trên giường, chiếc cổ trắng nõn hơi ngửa, lông mi cong dài tựa như cánh bướm, sắc mặt tái nhợt không còn vẻ lạnh lùng hàng ngày, đặc biệt nhu hòa.
Chiến Bắc Liệt ưng mâu tối sầm lại, bỗng nhiên thấy khô miệng, hắn quay đầu vội ho một tiếng, cố làm ra vẻ nói: “Ngươi………khát không?”
Phương mâu khẽ mở, nhìn Chiến Bắc Liệt đứng phía trước, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, không có vẻ bá đạo cuồng ngạo như ngày thường mà lại mang theo vào phần tính khí trẻ con ngượng ngập, Lãnh Hạ khóe miệng gợi lên một độ cong mà chính nàng cũng không phát hiện, thản nhiên nói: “Uh!”
Dứt lời lại nhắm mắt.
Hồi lâu sau, nghe thấy tiếng đổ vỡ vang trời, Lãnh Hạ mở mắt nhìn sang, chén trà trên bàn không biết bị Chiến Bắc Liệt làm như thế nào toàn bộ đều vỡ nát, nước trà ấm nóng tràn ra đầy bàn, đổ cả xuống đất, Chiến Bắc Liệt khuôn mặt còn đen hơn mực, ưng mâu ngoan lệ gắt gao trừng mắt nhìn những mảnh vỡ đầy đất.
Nhận thấy ánh mắt của Lãnh Hạ, sắc mặt vốn u ám hiện lên vài phần đỏ ửng quỷ dị, ấm trà trong tay bị dùng sức lại phát ra tiếng vang.
Lãnh Hạ im lặng, khóe miệng co rút, cố gắng nhìn đau đứng dậy, bước tới hai bước, Chiến Bắc Liệt đang hết sức chăm chú nhìn ấm trà, đột nhiên nhíu mày, đặt ấm trà xuống bàn, bước tới trước người nàng, không nói hai lời ôm nàng quay lại giường.
Thật cẩn thận để không đụng phải miệng vết thương, Chiến Bắc Liệt vừa đi vừa hung tợn nói: “Ai cho ngươi đứng dậy?”
Lãnh Hạ hơi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, Chiến Bắc Liệt mặt không chút thay đổi, u ám, biểu tình kia không thể dùng bốn chữ hung thần ác sát để hình dung, nhưng đôi ưng mâu đảo qua đảo lại, nhìn trời, nhìn xung quanh chứ không dám nhìn thẳng mình.
Lãnh Hạ buồn cười, cũng không giãy dụa, tùy ý hắn ôm mình quay về giường.
Đợi Chiến Bắc Liệt bình tĩnh lại, mau chóng đưa cho nàng một chén trà, không nói hai lời quay đầu bước đi, sau đó, Lãnh Hạ chuyển mắt nhìn hướng hắn đứng lúc rút tên, trên khóe môi ý cười càng lúc càng sâu…………
Ở nơi đó, trên mặt đất in rõ hai dấu chân thật lớn!