Edit: Anh Anh
Beta: Ano
Cánh đồng Shura (修罗场): ý chỉ một mối quan hệ phức tạp.
Sáng hôm sau, trong phòng trang điểm của đoàn phim.
“Cô Thời, cô xem lớp trang điểm này có cần sửa chỗ nào không?”
“Cô Thời?”
Thấy người trong gương không trả lời, chuyên viên trang điểm lại gọi một tiếng, lúc này Thời Diên mới phục hồi tinh thần.
Cô xin lỗi mà cười một tiếng, “Khá tốt, cứ như vậy đi.
Cảm ơn.”
“Được rồi, tôi ra ngoài trước.”
Chuyên viên trang điểm đã dọn dẹp vật dụng chuẩn bị rời đi, Tưởng Thanh cũng vừa lúc đi vào.
“Chị Diên, em phát hiện ngày hôm nay chị vẫn luôn thất thần”
Động tác cầm kịch bản của cô cứng lại, điềm nhiên hỏi: “Có sao?”
“Có nha.” Tưởng Thanh vừa nói, lại đột nhiên nhớ điều gì đó, hào hứng nói: “Đúng rồi chị Diên, chị có thấy pháo hoa tối qua không?”
Thời Diên không nhìn lên,mặt không biến sắc, vẫn bình tĩnh xem kịch bản: “Có thấy.”
Tưởng Thanh vẻ mặt hồi tưởng, nhịn không được thầm nói: “Hôm qua cũng không phải là ngày lễ gì, có khi nào giống tiểu thuyết viết không, lão đại vì tiểu kiều thê mà đốt pháo hoa?”
Đồng tử của Thời Diên mở to trong nháy mắt, một cảm giác chột dạ khó hiểu dâng lên.
“Cả ngày em xem cái quái gì vậy…”
Tưởng Thanh chớp mắt, ngửi ra một tia không thích hợp.
“Chị Diên, sao mặt chị lại đỏ vậy?”
Thời Diên giả vờ bình tĩnh nhìn gương: “Chắc là trong phòng nóng quá.”
Tưởng Thanh bán tín bán nghi mà đứng dậy: “Vậy em sẽ đi giảm độ điều hoà một chút.”
25 độ, này cũng không nóng quá mà.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Thanh đi ra mở cửa, thấy Trần Tử Di cầm hai ly cà phê đứng ngoài cửa.
Cô ấy liền nở nụ cười: “Tôi tới đưa cà phê cho chị Thời Diên.”
“Mời vào.”
Có lẽ bởi vì tối qua đã uống quá nhiều rượu, khí sắc Trần Tử Di nhìn không tốt lắm, nhưng trên mặt vẫn treo lên một nụ cười tươi như cũ.
Cô ấy ngồi xuống, tươi cười có chút câu nệ: “Chị Thời Diên… Hôm nay em đến là muốn cảm ơn chị, đêm qua, cảm ơn chị đã giúp em.”
Thời Diên mỉm cười, giọng mềm mại: “Không sao đâu, việc nhỏ thôi.
Hắn lại đến tìm em gây phiền toái sao?”
Trần Tử Di nhanh chóng xua tay: “Không có.”
Ngày hôm qua, ông chủ Lưu kia chật vật bất kham mà bị đưa đến bệnh viện, có người hỏi ai làm, mà hắn ta đến cái tên cũng không dám tiết lộ.
Đủ để thấy được người đàn ông tối qua đến đón Thời Diên, bối cảnh thật sự có bao nhiêu đáng sợ.
Trần Tử Di cầm cốc cà phê, đầu ngón tay vô tình siết chặt thành ly, lông mày cũng nhăn lại, cho thấy lúc này cô đang rất rối rắm bất an.
Thời Diên thấy cô muốn nói lại thôi, liền nhẹ nhàng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Trần Tử Di rối rắm một hồi vẫn quyết định nói ra.
“Là như thế này chị Thời Diên… Chiều hôm qua ở phim trường, em nghe thấy có một nhân viên công tác gọi điện thoại, khi đó hình như còn nhắc tới tên của chị nữa.”
“Hành vi của anh ta rất kỳ lạ, có chút giống với paparazzi, nhưng lại mang theo một cái thẻ công tác.
Em không thấy rõ mặt hắn.
Lúc sau em muốn tìm người nhưng lại không thấy.”
Kỳ thật chiều hôm qua lúc phát hiện chuyện này, Trần Tử Di cũng không định nói ra.
Mặc dù cô vào ngành không lâu, nhưng đạo lý bo bo giữ mình vẫn hiểu, xen vào chuyện của người khác đối với bản thân luôn có chỗ không tốt, rốt cuộc thì nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Giống như tối qua vậy, Thời Diên rõ ràng có thể giả bộ không nghe thấy mà trực tiếp đi qua, nhưng cô vẫn đến giúp cô ấy.
Sau khi tiến vào cái vòng này, Trần Tử Di đã bắt đầu quen với sự thờ ơ của những người xung quanh.
Đáng sợ nhất chính là cô dường như đang dần trở thành một người như vậy.
Nhưng Thời Diên khác với những người đó.
Trần Tử Di đã từng nghe rất nhiều tin đồn về Thời Diên, cái gì cũng có, có người nói rằng cô truy danh trục lợi, được ông chủ của Dự Tinh bao nuôi, không biết liêm sỉ.
Rõ ràng cô đã nhận rất nhiều ác ý từ thế giới bên ngoài, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng với thế giới này.
Những người như vậy nên được nâng niu trong tay.
Trần Tử Di tâm tình phức tạp, chỉ có thể nhắc nhở một câu: “Chị Thời Diên, mặc dù có thể là em nghĩ nhiều, nhưng chú ý một chút vẫn tốt hơn.”
Thời Diên ngước lên, đôi mắt cong cong, nói: “Được, chị hiểu rồi.
Cảm ơn em.”
Trần Tử Di đã nói tất cả những gì nên nói, vì vậy đứng dậy chuẩn bị cáo từ: “Không có gì, vậy chị Thời Diên, em đi đóng phim trước.”
Thời Diên trên mặt mỉm cười, trong lòng lại có chút loạn: “Đi thôi, đóng phim cố lên nhé.”
*
Những lời của Trần Tử Di khiến cả buổi trưa Thời Diên có chút bồn chồn không yên.
Có những chuyện mà Hứa Tử Úc làm trước đây, Thời Diên bây giờ cực kỳ mẫn cảm với những điều này.
Nhân lúc nghỉ ngơi, cô kêu Tưởng Thanh để ý tình hình của phim trường một chút, lại do dự không biết có nên nói với Lạc Thanh Y một tiếng hay không.
Thời Diên cúi đầu mở điện thoại, một thân hình cao lớn đứng trước mặt, che đi ánh sáng.
Thời Diên nhìn lên, thấy Hứa Cẩn Ngôn đứng trước mặt mình, cầm một ly trà sữa.
Trên người hắn mặc chính là áo sơ mi trắng của đoàn phim, ngũ quan trong sáng tuấn tú, sạch sẽ mang hơi thở thiếu niên.
Thấy cô nhìn lên, hắn liền tươi cười: “Cô Thời, bây giờ đang bận sao?”
Thời Diên thắc mắc: “Có gì không?”
Hắn đưa trà sữa trong tay qua, giọng nói ôn hoà: “Tôi nói trợ lý mua trà sữa cho mọi người, ly này ít đường, cho cô.”
Hắn đã duỗi tay đưa qua, Thời Diên cũng phải tiếp, lịch sự cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Cứ nghĩ rằng Hứa Cẩn Ngôn đưa trà sữa xong sẽ đi, ai ngờ hắn đem ghế dựa đến ngồi bên cạnh cô.
Hứa Cẩn Ngôn nhướn mày, vô cùng tự nhiên mà hỏi: “Cô Thời đang đợi tin nhắn của ai sao? Từ buổi liên hoan tối qua liền thấy cô luôn xem điện thoại.”
Thời Diên cười một cái, ngũ khí đạm mạc mà xa cách: “Có sao? Có lẽ cậu nhìn nhầm rồi.”
Nói xong, Thời Diên liền cúi đầu, tiếp tục xem kịch bản, không có ý tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn.
Lần đầu tiên Hứa Cẩn Ngôn bị ăn bơ, sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười rộ lên.
Không ai nhận ra ở góc của phim trường, một camera điện thoại nhắm vào họ, chính xác mà chụp hình ảnh hai người ngồi cùng nhau.
Đang lúc Hứa Cẩn Ngôn muốn tiếp tục nói chuyện, cửa phim trường bỗng truyền đến một mảnh xôn xao.
Thời Diên còn chưa nhìn lên, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh băng dừng trên người mình.
Lạnh như sắp kết thành băng vậy.
Thời Diên ngước mắt lên, quả nhiên thấy Bùi Kỵ.
Người đàn ông một thân tây trang đen, thân hình cao lớn, chân dài vai rộng, ở trong đám người đặc biệt bắt mắt.
Dáng vẻ thâm trầm sắc bén, liếc mắt một cái càng có cảm giác áp bách.
Hứa Cẩn Ngôn tự nhiên đọc được vài phần địch ý từ cái nhìn đó, bị kinh sợ đến mức đứng bật lên theo bản năng.
Bên này, Khâu Duệ mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi: “Con người bận rộn như cậu hôm nay lại có thời gian tới cái đoàn phim nhỏ này của chúng tôi.
Tới thăm ban ai vậy?”
Bùi Kỵ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh anh ta, thờ ơ nói: “Trùng hợp đi ngang qua nên tới xem một chút.”
Khâu Duệ đã bao tuổi, làm sao có thể không nhìn thấu chút tâm tư này.
Anh ta cũng không vạch trần, cố ý cười nói: “Vậy cậu đến vừa đúng lúc, đợi lát nữa có cảnh nam nữ chính lần đầu tiên diễn với nhau.”
“Đến đây, chúng tôi đã chuẩn bị bắt đầu.”
Chẳng mấy chốc, Thời Diên đã bị gọi tới bên cạnh đạo diễn.
Khâu Duệ bắt đầu nói cho cô cách diễn, mà Bùi Kỵ lại ngang nhiên ngồi ở đó, đôi chân dài tùy ý vắt chéo lên nhau, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có chút biểu tình gì.
Giống như thật sự chỉ là nhà đầu tư tới giám sát.
Cảnh này là lần đầu tiên mà nam nữ chính gặp nhau.
Ninh Ý Tri theo thường luyện tập khiêu vũ xong, vừa ra khỏi phòng tập, liền thấy Trần Tư Nhiên người mà y ngày nào cũng lấy lý do vô tình gặp nhau.
Trước mặt Bùi Kỵ diễn cảnh tình cảm, Thời Diên lần đầu tiên sinh ra một cảm giác không được tự nhiên khó gọi tên.
Hơn nữa suốt quá trình đóng phim, Thời Diên rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Bùi Kỵ đều dừng trên người cô.
Khi Hứa Cẩn Ngôn đến gần cô một chút, chuẩn bị vươn ra lấy lá cây vô tình rơi trên tóc cô xuống, ánh mắt kia bỗng trầm xuống.
Thời Diên có thể đứng vững dưới áp lực này, nhưng Hứa Cẩn Ngôn rõ ràng là không thể.
Động tác của hắn ngừng lại một giây, lại bị Khâu Duệ dứt khoát mà hô lên.
Hứa Cẩn Ngôn cười một chút xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn Khâu.
Mới nãy tôi không tìm được trạng thái tốt, làm lại một lần nữa đi.”
Thực ra đâu phải là hắn chưa vào trạng thái, rõ ràng là do khí tràng của người đàn ông ngồi kia làm người ta sợ hãi.
Hắn nào còn dám đưa tay tới chỗ Thời Diên.
Hứa Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, buộc mình phải phớt lờ ánh mắt lạnh băng kia.
Cuối cùng, một cảnh diễn gian nan cũng kết thúc.
Sắc mặt Khâu Duệ không tốt lắm, hiển nhiên không vừa lòng trạng thái hôm nay của Hứa Cẩn Ngôn, vừa định mở miệng gọi hắn tới, ngoài cửa lại truyền đến một trận xôn xao.
Một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, khí chất thanh nhuận chậm rãi đi tới, khiến các nhân viên trong đoàn phim sôi nổi tới nhìn.
Thời Diên ngẩn ra, không nghĩ tới người đến sẽ là Quý Vân Sanh.
Cô nhanh chóng đi tới, dưa quang theo bản năng liếc nhìn Bùi Kỵ một cái, thấy người đàn ông mặt vô biểu tình, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khẩn trương khó giải thích.
Giọng nói Thời Diên có chút gấp: “Vân Sanh? Sao anh lại tới đây?”
Quý Vân Sanh nhìn cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tới thăm ban em, muốn cho em một bất ngờ nên không nói.”
Bất ngờ, đây đâu phải là bất ngờ, rõ ràng là kinh hách.
Quý Vân Sanh quay sang mỉm cười chào hỏi Khâu Duệ, mới nhìn về phía Bùi Kỵ ngồi.
Anh lãnh đạm cười một cái, “Không ngờ ông chủ Bùi cũng ở đây.”
Bùi Kỵ cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, chậm rãi nâng khoé môi, ngữ khí không chút cảm xúc: “Tôi cũng không nghĩ rằng người bận rộn như ông chủ Quý đây cũng sẽ xuất hiện ở nơi này.”
Quý Vân Sanh vẫn mỉm cười như cũ, không nhanh không chậm mà nói, “Ông chủ Bùi nói đùa.
Mỗi lần Diên Diên đóng phim tôi đều sẽ dành thời gian đến thăm ban.”
Bùi Kỵ ngữ khí lạnh nhạt: “Ồ, vậy sao?”
Anh ngước mắt lên, khóe môi vương chút ý cười, chậm rãi nói: “Ông chủ Quý quả nhiên săn sóc.”
Hai người cứ vậy lẳng lặng nhìn nhau, không ai tiếp tục nói gì.
Trong nhất thời, cả trường quay lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung vào ba người họ.
Rõ ràng là hai người đàn ông đều đang cười, nhưng lại có cảm giác như sóng ngầm kích động, giương cung bạt kiếm khó giải thích, đáng sợ tới mức ai cũng không dám thở mạnh.
Tình cảnh nghẹt thở này, giống như cơn bão giông trước mưa nguồn.
Thời Diên cũng sắp hít thở không thông.
Trong mắt Bùi Kỵ ngậm ý cười so với ngày thường âm trầm quả thực giống một quả bom hẹn giờ.
Không biết khi nào, có lẽ giây tiếp theo sẽ nổ mạnh.
Làm cho mọi người kinh hồn táng đảm.
Quá nguy hiểm.
Lúc này, Quý Vân Sanh mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
Anh vẫy gọi và ra hiệu cho trợ lý mang đồ vật vào.
“Đạo diễn Khâu, tôi gọi người mang chút trà chiều tới, hôm nay mọi người đã làm việc vất vả rồi.”
Khâu Duệ có chút thụ sủng nhược kinh, mau chóng gọi người đến tiếp: “A, ông chủ Quý khách sáo quá.”
Về mặt đối nhân xử thế, Quý Vân Sanh vẫn luôn rất xuất sắc.
Toàn bộ phim trường tiến vào thời gian nghỉ ngắn, Khâu Duệ cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực áp suất thấp này, cùng uống trà chiều với mọi người.
Về phía màn hình bên này, chỉ còn lại ba người.
Quý Vân Sanh lại mở miệng cười, hỏi: “Hôm nay đã quay hết chưa?”
“Còn một cảnh nữa.”
Quý Vân Sanh lại hỏi: “Buổi tối có thời gian không? Lâu rồi chúng ta chưa ăn cùng nhau.”
Thời Diên mím môi, do dự trả lời: “Hmm … Buổi tối chắc là không bận gì.”
Dư quang, người đàn ông ngồi kia nhìn điện thoại, mặt nghiêng nhìn không thấy chút cảm xúc, lãnh ngạnh rõ ràng.
Ngay sau đó, Quý Vân Sanh nói, “Vậy được, em đi trước đi, anh ở đây đợi em.”
“Được.”
Thời Diên hơi do dự, nhưng vẫn đến phòng thay đồ để thay quần áo.
Cảnh cuối cùng còn lại hôm nay là cảnh của một mình Thời Diên, vẫn là được bố trí quay ở studio.
Không có Hứa Cẩn Ngôn kéo chân sau, một lần liền qua.
Có Bùi Kỵ và Quý Vân Sanh ở đây cùng một lúc, Thời Diên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
“Cạch!”
Tiếng vỗ tay vang lên trong phim trường, Thời Diên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô thấy Bùi Kỵ không biết đứng dậy khi nào, đứng sau camera cách cô không xa.
Cô sửng sốt, cũng trong giây này, cô thấy thần sắc Bùi Kỵ biến đổi.
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng vang lớn, Thời Diên theo bản năng nhìn lên.
Một tấm ván gỗ dùng để trang trí đang lung lay sắp đổ, giây tiếp theo sẽ đổ sập vào người cô.
Biến cố tới quá đột ngột, trái tim Thời Diên co thắt lại, giờ phản ứng đã quá muộn.
Đồng tử phản chiếu ảnh ngược của tấm gỗ đang rơi xuống.
Ngay sau đó, một thân ảnh vội vã nhào về phía cô.
Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng thay đổi, được một hơi thở quen thuộc bao bọc lấy, bảo vệ cô dưới thân.
“Ầm, ầm—”
Thời Diên chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn gần trong gang tấc, còn có tiếng th.ở dốc trầm thấp.
Hai giây sau, đại não Thời Diên cuối cùng phản ứng lại, mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào khoang mũi.
Cô hoàn toàn hoảng loạn, giọng cô run rẩy: “Bùi Kỵ…”
Từng giọt máu chảy dọc theo cánh tay anh, rơi trên mặt đất.
Bùi Kỵ thậm chí không nhìn đến, như thể anh không quan tâm đến vết thương của mình.
Anh nhíu mày, ánh mắt luôn hờ hững lạnh nhạt, nay hiếm thấy mà lộ ra một loại cảm xúc mang tên hoảng loạn.
“Có sao không?”
Thời Diên ngồi dậy, lo lắng xem xét vết thương của anh: “Tôi không sao… vết thương của anh thế nào?”
“Chấn thương nhỏ thôi.”
Lúc này, các nhân viên công tác cũng chạy tới, nháy mắt đã vây xung quanh.
Quý Vân Sanh xông tới trước tiên, vẻ mặt nôn nóng: “Thời Diên có sao không?”
Tưởng Thanh cũng vội vã chạy tới, vẻ mặt như sắp khóc.
Ánh mắt Thời Diên vẫn luôn dừng ở cánh tay bị thương của Bùi Kỵ.
Trên ván gỗ có đóng đinh sắt, bộ vest trên người anh đã bị cắt qua, máu tươi làm ướt áo sơ mi, vết thương nhìn không rõ lắm nhưng chắc chắn là bị thương không nhẹ.
Trái tim của Thời Diên gần như không thể co bóp được nữa.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Bùi Kỵ vô thức giấu tay ra sau, vẻ mặt không có gì khác thường.
Anh nói với Tưởng Thanh, “Tay cô ấy bị thương, mau mang cô ấy đi băng bó đi.”
“Chị Diên, chúng ta đến phòng nghỉ trước, em giúp chị xử lý vết thương.”
Thời Diên ngẩn ra, lúc này mới nhìn xuống.
Lòng bàn tay cô chỉ bị xước da một chút mà thôi, so với vết thương của anh thì chẳng có gì đáng kể cả.
Cổ họng cô nghẹn lại, đang muốn nói gì đó, lại bị Quý Vân Sanh xen vào.
“Thời Diên, chúng ta đi xử lý vết thương trước được không?”
Chẳng mấy chốc, nhân viên công tác đã mang hòm thuốc đến bên cạnh Bùi Kỵ, chuẩn bị xử lý vết thương cho anh.
Dây thần kinh căng chặt của Thời Diên cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Tưởng Thanh thấy vậy liền nhanh chóng kéo cô đến phòng nghỉ để xử lý vết thương.
Rất nhanh đã bôi xong thuốc, Thời Diên nhìn quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy những người khác.
Cô quay đầu, giữ một nhân viên công tác lại, hỏi: “Bùi Kỵ đâu?”
“Ông chủ Bùi vừa rời đi, chắc là đến bãi đậu xe.”
Thời Diên nhăn mày, đôi mắt lộ vẻ lo lắng: “Anh ta không bôi thuốc? Cứ như vậy đi luôn?”
Hiếm thấy cảm xúc của Thời Diên lộ rõ như vậy, nhân viên công tác rất cẩn thận mà trả lời: “Hình như là… không…”
Do dự một lát, Thời Diên nhấc chân đi về phía bãi đỗ xe.
Mới bước một bước, phía âu đã vang lên giọng nói của Quý Vân Sanh.
“Thời Diên.”
Thời Diên buộc phải dừng bước,,quay lại.
Quý Vân Sanh nhìn phía sau cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Em muốn đi đâu?”
Thời Diên siết chặt môi, im lặng một lúc sau mới nói, “Vân Sanh, hẹn ăn tối, có thể đổi sang ngày khác không?”
Quý Vân Sanh sửng sốt, sau đó mới hiểu ra.
Nụ cười trên môi nhạt đi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Em đi tìm ông chủ Bùi đúng không?”
Thời Diên thở dài: “Ừm ….
với tính tình của anh ấy, chỉ sợ rằng ngay cả vết thương cũng sẽ không xử lý.”
Ánh mắt của Quý Vân Sanh tối đi, rũ mắt cười đáp: “Vậy được.
Em đi trước đi.”
Thời Diên vẻ mặt áy náy nói câu thật xin lỗi, rồi quay lại tiếp tục đi đến bãi đậu xe.
Cô không chú ý đến phía sau ánh mắt của Quý Vân Sanh ngày càng tối, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên cạnh xe, Thời Diên chậm rãi dừng lại.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đây là cách anh xử lý vết thương?”
Động tác quấn băng lên cánh tay của Bùi Kỵ hơi dừng lại.
Anh mím chặt môi, không ngước lên nhìn cô, giọng lạnh lùng: “Em đi ăn với hắn đi, không cần quan tâm đến tôi.”
“……………”
Dứt lời, anh dùng cánh tay còn nguyên vẹn kia tiếp tục quấn băng vải, mặc dù động tác thành thục, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Thời Diên hít một hơi vội vàng nói: “Thực sự không cần quan tâm? Vậy tôi đi đây.”
Dứt lời, cô xoay người giả bộ sẽ thật sự rời đi.
Giây tiếp theo, cổ tay đã bị người phía sau kéo lại.
Anh dùng cánh tay còn lành lặn kéo lại, Thời Diên đứng không vững, ngã vào ngực anh.
Bùi Kỵ nheo mắt có chút buồn bã: “Em thật sự muốn đi?”
Thời Diên nhìn anh, mắt hạnh mở to, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại nói ra những lời thật nhẫn tâm.
“Không phải anh nói không cần tôi quan tâm sao?”
Bùi Kỵ bị cô chọc tức đến cười, nhìn chằm chằm vào cô cười nhạo hoi: “Có phải cố tình chọc tức tôi không? Hửm?”
“Tôi không có.”
Bùi Kỵ không tin lời cô nói, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn nhẹ trên chiếc d.ái tai nhỏ của cô.
Thời Diên tức khắc cứng đờ, cả người run rẩy giống như có dòng điện chạy qua.
Đáy mắt Bùi Kỵ vương chút ý cười.
Hầu kết anh trượt trượt, thì thầm bên tai cô: “Không có lương tâm”..