Edit: Huyền Trân
Beta: Ano
Lời nói của anh giống như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ, phá vỡ vẻ ngoài bình tĩnh, khiến trái tim cô gợn sóng.
Thật ra, cô đã quá quen với chuyện này.
Cô đã quen với việc chôn giấu tất cả những bất bình và đau khổ mà mình phải gánh chịu trong lòng, sau một thời gian dài, bản thân cô cảm thấy điều đó không quan trọng.
Nhưng khi có một người đứng trước mặt sẵn sàng lắng nghe mọi bất bình, trăn trở, những con giáp tưởng mình vô cùng cứng cỏi sẽ dễ dàng gục ngã thành bại quân.
Thời Diên mím chặt môi, chịu đựng chóp mũi đau nhức, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Anh không ép cô, đưa tay xoa đỉnh tóc cô, ngữ khí bình tĩnh nói: “Em lên xe trước đi.”
Bùi Kỵ một mình lái xe đến đây, không cần tài xế.
Sau khi rời sân bay sau chuyến bay kéo dài mười tiếng anh đi thẳng đến chỗ cô, trên người vẫn còn lưu mùi.
Anh lái xe chậm chậm, khóe mắt thoáng thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, suy nghĩ một chút rồi bẻ lái, rẽ hướng.
Thời Diên sững sờ ngồi ở ghế phụ, không biết rằng chiếc xe đã lái ra khỏi khu đô thị, đi vào một con đường núi vắng vẻ.
Cấu hình và khả năng vận hành của Bugatti Veyron* mới lắp ráp có thể gọi là xe đua đỉnh cao.
*Bugatti Veyron:
Bùi Kỵ dùng đầu ngón tay gõ gõ vô lăng, đột nhiên hỏi cô: “Em có muốn chơi trò gì kíc.h thích không?”
Thời Diên hoàn hồn, nhưng không hiểu ý của anh: “Cái gì?
” Thắt lại dây an toàn của em chặt lại.”
Thời Diên giật mình, sau đó cô mới nhận ra trước mắt cô là một con đường núi tối tăm và vắng vẻ, không có một chiếc xe nào.
Đôi mắt đẹp của cô hơi mở to, không thể tin được nhìn anh: “Anh… anh muốn làm như vậy thật sao….”
Bùi Kỵ liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười.
“Em sợ sao?”
Cô trầm mặc một lát, sau một khắc, lại chậm rãi lắc đầu.
Một đôi mắt hạnh nhân ôn nhu như nước lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt mang theo sự tin tưởng cùng với kiên định không nói nên lời.
“Có anh ở đây, em không sợ.”
Anh lại cười.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại sau một vạch trắng, Thời Diên nhìn anh tùy ý tháo đồng hồ đeo tay trên cổ tay đặt sang một bên, sau đó chậm rãi xắn cổ tay áo sơ mi đến khuỷu tay, để lộ cánh tay săn chắc và gọn gàng, trên cổ tay anh là những vết sẹo, nhưng nó lại làm tăng thêm một chút hoang dã và mạnh mẽ.
Nhìn qua, Thời Diên đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đợi đã, nơi này có xe chạy qua không anh…”
Anh cúi đầu, không biết đang sửa lỗi thiết bị gì trên xe, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, nhưng giọng điệu rất bình thản.
“Không, mọi thứ mà em nhìn thấy ở đây đều là của anh.”
“…”
Được rồi.
Thời Diên không có gì phải lo lắng, lặng lẽ nắm lấy dây an toàn trên người, có chút khẩn trương cô thầm hít một hơi thật sâu.
Giây tiếp theo, hơi thở còn chưa kịp thở ra thì đã nín lại.
Khoảnh khắc tiếng động cơ gầm rú bên tai, cả người Thời Diên bị một lực quá lớn đập vào thành ghế phía sau.
Đây là trải nghiệm và tốc độ mà cô chưa từng có trong đời, nhanh đến mức cô không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe, nhịp tim đinh tai nhức óc, như thể giây tiếp theo trái tim sẽ khiêu vũ ra khỏi lồng ng.ực.
Cô siết chặt dây an toàn với khuôn mặt tái nhợt, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch, trong đầu suy nghĩ lung tung, cảm xúc vừa rồi còn vây lấy cô dường như đã bị cô bỏ lại rất xa và những dòng suy nghĩ ấy không thể đuổi kịp.
Thời Diên quay đầu nhìn Bùi Kỵ.
Cổ tay áo hắn tùy ý xắn lên, toát ra vẻ tùy ý phó.ng đãng, đôi tay mảnh khảnh rõ ràng đang vững vàng vặn tay lái, hai mắt nhìn thẳng con đường phía trước, thần sắc bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Khóe môi Bùi Kỵ thậm chí còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, đuôi mắt dài hẹp hơi hơi nhếch lên, có lẽ là bởi vì hắn đã quá quen thuộc với những môn thể thao mạo hiểm kíc.h thích tinh thần như này, cảm giác chống đối với thế giới kiêu ngạo không cách nào thuần phục hiện rõ trên người anh, rất giống với lúc anh còn là một thiếu niên đầy sức sống.
Dường như có thể đưa cô đi xuyên qua bóng tối phía trước khiến tâm trạng cô bình phục một cách chóng.
Với tốc độ như muốn bay này thì mọi cảm xúc phức tạp đều bị bỏ lại phía sau.
Có vẻ như thực sự không có gì phải sợ cả.
Khi anh bên cạnh cô.
Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi giảm tốc độ, dừng ở trên đỉnh núi.
Bùi Kỵ mở cửa xe và đi vòng sang ghế phụ bên kia.
Thời Diên vẫn dùng tay giữ chặt dây an toàn, lồng ng.ực kịch liệt phập phồng, ánh mắt còn có chút thẫn thờ, hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường sau một trận thần kinh căng thẳng.
Anh khẽ cong môi, dùng giọng điệu trêu chọc cô nói: “Dọa em sợ rồi à?”
Quả thật vừa rồi Bùi Kỵ cũng không dùng dám tăng tốc độ, thậm chí còn không bằng một phần ba so với lúc trước.
Cô còn ở trong xe, anh phải biết chừng mực.
Nhưng khi cô ngồi trong xe, cảm giác hồi hộp của cuộc đua dường như còn lớn hơn trước rất nhiều.
Đầu óc anh quả thật không bình thường.
Có lẽ là bởi vì anh nghĩ nếu chết ở bên cạnh cô, anh lại cảm thấy vui vẻ.
Bùi Kỵ lại cong môi, cúi xuống nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
“Đừng sợ, cho dù em chết, anh cũng sẽ chết cùng với em, em sợ gì chứ.”
Anh lại ăn nói xà lơ nữa rồi.
Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đen tối của anh, Thời Diên cuối cùng cũng từ từ tỉnh táo lại, sau khi ý thức được lời anh nói, cô cau mày không vui.
Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Sau này anh không được phép nhắc đến từ đó nữa, xui xẻo lắm đấy.”
Bùi Kỵ cười nhẹ, sau đó đưa tay nhéo chóp mũi cô: “Nhìn ra bên ngoài đi.”
Thời Diên đi theo anh nhìn theo hướng mà anh chỉ.
Là một bầu trời đầy sao.
Không có sự cản trở của những tòa nhà cao tầng trong thành phố, màn đêm đầy sao, giống như những viên kim cương tinh xảo rải rác trên tấm vải lụa nhung đen, chói mắt.
Thời Diên muốn xuống xe để nhìn một chút, nhưng vừa đứng dậy, hai chân cô đột nhiên không còn sức lực, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Anh nhanh mắt đỡ lấy cô, cười tủm tỉm nói: “Không có tiền đồ gì cả.”
Thời Diên không thèm tranh cãi với anh, sự chú ý của cô đã tập trung vào phong cảnh trước mặt.
Không có những tòa nhà cao tầng chọc trời che mất, bầu trời đầy sao càng đẹp đẽ và trong trẻo hơn, như thể mình có thể bắt lấy ngay trong tầm tay, đó là một vẻ đẹp khó tả và đáng kinh ngạc.
Nhìn khoảng không rộng lớn có thể chứa đựng mọi thứ trước mặt, nhịp tim vừa rồi còn tăng nhanh do tốc độ, chậm rãi bình tĩnh lại.
Nỗi niềm khao khát muốn tâm sự bỗng lên nảy l.ên đỉnh điểm vào lúc này
Cô đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Bùi Kỵ, tối nay em đã gặp cô giáo.”
Bùi Kỵ nghiêng đầu nhìn cô, yên lặng nhìn cô và không nói tiếng nào
Biết rằng anh đang lắng nghe câu tiếp theo cô nói, Thời Diên chậm rãi mở miệng: “Lúc đầu, em đã hứa với cô ấy rằng em sẽ tiếp tục khiêu vũ và không phụ lòng mong đợi của cô ấy.
Em sẽ quay trở lại với nhiều giải thưởng, đứng trên một sân khấu lớn hơn.”
“Nhưng em lại nuốt lời.”
“ Em nói dối với cô ấy rằng em không muốn khiêu vũ múa nữa, em muốn đóng phim để kiếm tiền, tất cả mọi người đều tin điều đó.
Bọn họ đều nghĩ em vì tiền mà từ bỏ ước mơ của mình.”
Cô nghẹn ngào, giọng nói có chút run run.
“Thật ra không phải như vậy… Không phải em không muốn khiêu vũ nữa, mà là em không thể.”
Nghe đến đây, ánh mắt của anh cứng đờ, mảnh tối đen trong ánh mắt cùng với cảm xúc sắp bùng nổ bị đè nén, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ không thể khống chế.
Thời Diên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao trước mặt thất thần
Bầu không khí lâm vào trầm mặc, một hồi lâu anh mới trầm giọng hỏi cô: “Sao em lại bị thương?”
Ánh mắt của cô khẽ lóe lên, rất nhanh liền bị che giấu đi.
“Là do tai nạn ngoài ý muốn.”
Thời Diên bàng hoàng nhớ lại khoảnh khắc khi cô nằm trên giường bệnh và biết được tin dữ nhất trong cuộc đời của mình
Đó là một khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Khi đó, Bùi Kỵ đã rất đau khổ vì cô đã rời khỏi Nam Tầm.
Bà ngoại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bố cô thì đã trở thành bia mộ lạnh lẽo.
Khi cô tỉnh dậy sau tai nạn xe hơi, Quý Vân Sanh là người duy nhất bên cạnh giường bệnh của cô, khi cô nhìn thấy một số bác sĩ và y tá cầm hồ sơ bệnh án, xem xét một cách nghiêm túc quanh giường, thời điểm đó Thời Diên đã có linh cảm không lành.
Một lần nữa, thứ mà cô rất yêu rất thích lại biết mất.
Kể từ khi bố cô qua đời, Thời Diên đã cho rằng cô đã đủ tâm lý để đối mặt với mọi thứ một cách bình tĩnh.
Cô không thể khiêu vũ được nữa, chấn thương ở chân không còn cho phép cô tập luyện với cường độ như lúc trước.
Muốn làm vũ công, muốn cầm cúp đứng trên sân khấu lớn hơn, tất cả ước mơ một sớm một chiều đều hóa thành bong bóng hư ảo, chỉ cần chọc nhẹ là vỡ tan.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc đó.
Trước mặt mọi người, cô chỉ có thể giả vờ thờ ơ.
Vô số đêm khuya thanh vắng chỉ còn lại một mình, cô chỉ dám chui vào trong chăn mà lén lút rơi nước mắt.
Trong thời gian hồi phục, bà nội vì một số lý do phát hiện ra vết thương của cô, tình trạng vừa tốt lên của bà lại trở nên xấu đi.
Kể từ ngày đó, Thời Diên hiểu ra một sự thật.
Mọi người phải chăm sóc bản thân thật tốt và đừng để bản thân bị tổn thương.
Vì khi bạn đau, người yêu bạn có thể còn đau hơn bạn.
Vì vậy, vào ngày Bạch Cẩm Trúc đến như đã hứa, Thời Diên không còn cách nào khác nên đã nói dối.
Nếu cô giáo biết cô không còn khiêu vũ được nữa thì cô ấy có lẽ cũng sẽ buồn như bà nội, những người bọn họ sẽ còn buồn hơn cả bản thân cô.
Thay vì nói ra sự thật, thì sẽ tốt hơn nếu để cô giáo cảm thấy rằng chính cô là người không muốn khiêu vũ nữa.
Bạch Cẩm Trúc có thể giận cô vì cô đã chạy theo danh lợi, hoặc trách cô vì ha.m muốn tiền của mà đánh mất đi ước mơ ban đầu, Thời Diên sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả chỉ cần cô ấy không vì vết thương của cô mà đau lòng.
Cô không muốn nhìn thấy bất cứ ai yêu thương cô lại đau buồn vì cô.
Vì thế, mọi chuyện bây giờ mới trở nên tồi tệ như vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Bùi Kỵ nhìn cô chăm chú, đột nhiên cười lạnh: “Thời Diên, ai dạy em là phải tự mình gánh chịu, tự mình chịu đựng mọi chuyện đau khổ như vậy hả.”,
Anh gắt gao nhìn cô chằm chằm: “Em nghĩ rằng em tự mình chịu đựng những đau khổ thì những người bên cạnh em sẽ vui vẻ sao, sẽ hạnh phúc sao? Không ai xứng đáng với những gì em phải chịu đựng cả, em hiểu không? “
Thời Diên bất ngờ với sự tức giận đột ngột của anh.
Thấy cô thất thần, cảm xúc phức tạp trong lòng Bùi Kỵ không hiểu sao được giải phóng.
Nhưng nó rất nhanh đã được thay thế bằng một nỗi đau không thể nào kiểm soát.
Dừng một chút, anh đột nhiên khàn giọng nói: “Em có muốn biết tại sao Hứa Tú Vân lại trở nên điên cuồng như vậy không?”
Thời Diên sửng sốt, nhưng cô không ngờ Bùi Kỵ lại đột nhiên nhắc đến cái tên này.
Hứa Tú Vân là mẹ của anh.
Người mẹ ruột vô trách nhiệm đã sinh ra anh như một lời nguyền và khiến anh sống và lớn lên trong hận thù.
“Hồi đó, bà ấy và Bùi Nhạc Lâm ở bên nhau không lâu thì có thai.
Năm đó, Bùi Nhạc Lâm nghèo đến mức dùng của hồi môn của bà để đánh cược vào một vụ làm ăn không đáng tin cậy, cuối cùng cũng trắng tay.
Ông ấy không dám nói với Hứa Tú Vân, cảm thấy rất có lỗi với bà ấy nên không còn mặt mũi quay lại, ông cũng không biết chuyện bà ấy mang thai nên tìm cớ chia tay với bà, hy vọng bà sẽ tìm được người tốt hơn ông, sống thật tốt.
“
“Có người nói với Hứa Tú Vân rằng Bùi Nhạc Lâm có lẽ đã coi thường bà vì ông ta đã kiếm được rất nhiều tiền khi kinh doanh bên ngoài.
Bà ấy đã quá ngu ngốc đến mức thực sự tin vào điều đó, cho rằng Bùi Nhạc Lâm đã thay lòng đổi dạ,lừa cả tiền lẫn tình.
Làm cho bà ấy mang thai, sau đó bà về quê lại bị người khác khinh bỉ không còn gì, cuối cùng phát điên, sau khi sinh anh ra, tất cả những việc bà ấy làm đều là để trả thù Bùi Nhạc Lâm.”
Trước khi chết, bà ấy cũng không biết mình đã hận nhầm người đàn ông này, thật nực cười.
Bùi Kỵ cười nhẹ, giọng giễu cợt nói: “Bà ấy đã trải qua gần như tất cả mọi chuyện trên đời, vậy mà còn hận sai người.”
Để trả thù người khác, bà tự ngược đãi bản thân, hành hạ đứa con mang 9 tháng mười ngày, nuôi dưỡng nó không khác gì một con chó trong vòng mười năm.
Câu “Đàn ông các người không có cái gì tốt”, mắng anh đến mức chai cả tai.
Hứa Tú Vân cũng đã vô số lần nguyền rủa, nói rằng khi lớn lên anh nhất định sẽ trở thành một người như Bùi Nhạc Lâm, máu lạnh, ích kỷ, tàn nhẫn và vô ơn, anh chính là khắc tinh.
Có lẽ lời nguyền của Hứa Tú Vân đã thành sự thật, anh quả thực không phải người bình thường, hơn nữa anh còn di truyền chứng hoang tưởng và điên cuồng của bà ta.
Nhưng anh sẽ không bao giờ đưa ra lựa chọn ngu ngốc như Hứa Tú Vân.
Anh sẽ không bao giờ lựa chọn buông tay, ngay cả khi anh chết.
Sau một hồi lâu im lặng.
Thời Diên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, sững sờ không nói nên lời.
Cô biết đây là những vết sẹo của anh, là chỗ đau đớn nhất trên cơ thể anh, dù là trước đây hay bây giờ.
Nhưng bây giờ, anh lại chủ động đề cập chuyện này với cô.
“Nếu như khi đó Bùi Nhạc Lâm nên làm chuyện mà một người đàn ông nên làm, quay lại giải thích rõ ràng với bà ấy, thì có lẽ bà ấy cũng sẽ không hành hạ chính mình, đến cuối cùng thì chỉ có thể quỳ gối trước mặt bia mộ của bà ấy và khóc.
Cuộc đời quá ngắn, ông ta sẽ luôn sống trong đau khổ mà cơ hội để bù đắp thì chẳng còn nữa.”
Anh lại cười, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh: “Hứa Tú Vân lúc đó rất si tình, coi ông ta còn hơn cả sinh mệnh của chính mình, nếu bà ấy nghĩ cho dù ông ấy nghèo đến mức phải ngủ ở hầm cầu, thì bà ta sẽ luôn ở bên cạnh ông ấy ít nhất thì hai người vẫn còn ở bên nhau, thì bà ta cũng sẽ không hận anh ngay cả trước khi chết, bà ấy luôn hận anh đến mức mỗi ngày đều muốn giết anh.”
Lời này vừa dứt, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió gào thét, nhưng không thể nào làm tan đi những giọt nước sắp trào ra mắt cô.
Trái tim anh nóng như thiêu đốt, những cảm xúc phức tạp trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, đột nhiên khẽ thì thầm: “Bùi Kỵ…”
Thời Diên không ngốc, cô có thể hiểu tại sao tối nay anh lại chủ động vạch ra vết sẹo của mình.
Đó là để dạy cô dũng cảm.
Mạnh dạn nói ra tất cả, và cố gắng tin rằng người thực sự yêu bạn là sự tồn tại có thể cùng bạn vượt qua bóng tối.
Bản thân Bùi Kỵ cũng không biết.
Thật ra cô đối với sự tồn tại của anh cũng như vậy
Dù trong quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Đôi mắt của Thời Diên đột nhiên cảm thấy hơi đau, và cô như bị ma xui quỷ khiến đột nhiên đưa tay ra.
Cô túm cổ anh, nhón chân hôn lên khóe môi anh.
Bùi Kỵ giật mình, cụp mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen càng thêm mờ mịt.
Yết hầu của anh khẽ lăn lên lăn xuống, anh khàn giọng hỏi: “Sao đột nhiên em lại chủ động như vậy?” “
“Em đang dỗ dành anh mà…”
Kỳ thật cô có thể cảm nhận được.
Nghe cô kể về vết thương ở chân đã khiến anh còn đau khổ hơn cả chính cô.
Biết rằng cô đã nói dối Bạch Cẩm Trúc tự bản thân mình chịu đựng những đau khổ ấy, anh đã rất tức giận.
Thời Diên dừng lại, và đột nhiên nhướng mi nhìn anh.
Đôi mắt cô trong veo, thanh âm mềm mại mềm mại: “Anh không thích sao?”
Đôi mắt cô trong suốt đến tận đáy, đuôi mắt hơi ửng đỏ, yên lặng nhìn anh.
Quá mê người.
Đôi mắt của Bùi Kỵ tối sầm lại một chút.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn thậm chí còn nóng bỏng hơn rơi xuống áp đảo cô.
Khác với nụ hôn nhẹ chỉ dừng lại ở khóe môi của cô, anh luôn ở tư thế sẵn sàng phá hủy
Lần này, cô cố ý nghiến răng nghiến lợi, không để anh dễ dàng tiến vào như vậy, muốn nhìn xem nếu không thành công thì bộ dạng anh buồn bực như thế nào.
Ai có thể ngờ rằng, giây tiếp theo, Thời Diên cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng nhéo ngực cô.
Không kịp chuẩn bị trước, đồng tử của cô trong nháy mắt co rút lại, tiếng nức nở vô thức thoát ra giữa môi và răng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, môi và lưỡi của anh nhân cơ hội này luồn vào, khiến cho trời đất trước mắt cô quay cuồng.
Chỉ có điều cô đã đánh giá thấp anh, anh mưu mô như thế nào rồi.
Chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi qua kẽ lá, tiếng môi lưỡi quyện vào nhau nghe rõ mồn một, khiến người ta mặt đỏ tía tai, không khí trở nên ngưng đọng.
Cô bị hôn đến mức tưởng như dưới chân mình là một vũng nước, chân mềm mũn đứng không vững như đang đạp trên mây, bên tai còn vang lên tiếng th.ở dốc nặng nề của anh.
Bùi Kỵ bế cô lên, tùy tiện lấy chiếc áo vest đặt nó dưới người cô, đặt cô vững vàng trên tảng đá.
Đôi môi anh rời ra trong giây lát, đôi mắt anh dán chặt vào cô.
Trong giọng nói khàn khàn, cực kỳ quyến rũ.
“Anh khá thích nơi này, có thể thử ở đây không?”
Lời vừa dứt, anh thậm chí không cho cơ hội từ chối, lòng bàn tay ấm áp đã chui vào trong váy cô.
Anh đã chứng minh bằng hành động của mình rằng anh thích nó đến mức nào..