Mạc Tử Quân về đến nhà, kiểm tra mấy túi đồ đúng như lời Đình Hạ nói, trang phục bên trong đã bị thay đổi, hoàn toàn không giống những gì mình yêu cầu.
Hắn tức giận, đến sáng hôm sau mang hết đống trang phục kia đến công ty, gọi Lâm Uyển vào phòng làm việc để hỏi chuyện.
Nhìn đống đồ bị người đàn ông kia ném trên ghế sofa, cô ta lấy làm ngạc nhiên, bày ra vẻ mặt vô tội:
“Mạc tổng, tôi thật sự không biết! Tôi còn chưa mở ra xem bên trong có cái gì, sao có thể tự ý đổi đồ được?”
Lâm Uyển hơi cúi thấp đầu, giả vờ đăm chiêu suy nghĩ.
Mạc Tử Quân kiên nhẫn đợi một lời giải thích.
Lát sau, cô ta ngước mặt lên, rồi nói:
“Có thể là do sơ sót của nhân viên bên phía cửa hàng.
Bây giờ tôi lập tức liên lạc với họ, tra cho rõ chuyện này.”
Mạc Tử Quân xoay nhẹ cây bút trên tay, cuối cùng đồng ý cho Lâm Uyển ba tiếng để giải quyết chuyện này.
Cô ta gom hết đồ bỏ lại vào túi giấy, cúi đầu chào hắn rồi ra ngoài.
Trong căn phòng trống không có ai, Lâm Uyển đóng chặt cánh cửa, la hét ầm ỉ để trút giận.
Âm mưu của cô ta bị thất bại nặng nề, Đình Hạ không những không bị mất mặt trước mọi người, mà còn ngang nhiên trở thành chủ nhân của mẫu thiết kế mới nhất của Vương thị trong buổi đấu giá.
Đình Hạ không mặc trang phục mà cô ta đem đến, là do cô may mắn hay đã đánh hơi được điều gì?
Lâm Uyển không ngừng suy nghĩ.
Cô ta có chút chột dạ, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, đã chấn chỉn bản thân trở lại.
Suy cho cùng, Đình Hạ cũng không thể làm gì được cô ta.
Quan trọng nhất trong lúc này, là Lâm Uyển giải quyết ổn thỏa vấn đề bên phía Mạc Tử Quân trước đã.
Cũng may cô ta cẩn thận, từ ban đầu đã mua chuộc nhân viên cửa hàng, để cô ấy gánh hết tội danh cho mình.
Lâm Uyển liên hệ với người kia, dặn dò kỹ lưỡng những điều phải nói trước mặt Mạc Tử Quân.
Lần này không thể khiến Đình Hạ bẻ mặt, cô ta sẽ tìm cơ hội khác.
Điều làm Lâm Uyển lo sợ hơn cả chính là người đàn ông kia, dường như đã có tình cảm với vợ cũ của mình.
Như thế chẳng khác nào công sức cố gắng bao năm qua của cô ta, bỗng chốc đổ sông đổ bể?
Chiều hôm đó, cô nhân viên bị Lâm Uyển mua chuộc, trực tiếp tìm đến Mạc thị để nhận lỗi với Mạc Tử Quân.
Bởi vì ngày hôm trước có một vị khách cũng đặt đồ dạ tiệc bên phía cửa hàng, nên mới xảy ra nhầm lẫn tai hại.
Với lời giải thích này, hắn có chút không tin.
Một chuỗi cửa hàng thời trang cao cấp như vậy, nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp, sao có thể xảy ra sai sót ngớ ngẩn?
Người kia hai mắt ngấn nước, nghe theo lời khuyên của Lâm Uyển mà vẽ ra một câu chuyện liên quan đến hoàn cảnh gia đình.
Cô cúi thấp đầu cầu xin Mạc Tử Quân, mong hắn không truy cứu trách nhiệm.
“Nếu tôi mất đi công việc ở cửa hàng, sợ rằng sẽ không có tiền nuôi người mẹ đang ốm nằm viện mất.”
Mạc Tử Quân đâu phải vô tri vô giác, nhất là khi đánh động vào tình cảm gia đình.
Hắn phẩy tay đuổi người kia ra ngoài, hứa sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Mạc Tử Quân giải quyết xong mớ công việc, nhưng chưa vội về.
Hắn đứng bên khung cửa sổ trên tầng hai mươi mốt của tòa cao ốc, ngắm nhìn một góc thành phố trong buổi chiều tà.
Đang trầm mình trong suy nghĩ riêng, thì tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Hắn khẽ nhíu mày, chần chừ đôi ba giây mới nghe máy:
“Mẹ!”
“Con còn biết có người mẹ này sao? Cái thằng bất hiếu này, đã mấy tháng rồi chưa biết vác mặt về nhà thăm cha mẹ hả?” Tuyến Phàn thở dài thườn thượt, mắng hắn nhưng bà còn buồn hơn.
Ba năm trước, sau khi bà cùng Mạc lão gia từ quê về nhà, ngay lập tức nghe tin Mạc Tử Quân và Đình Hạ ly hôn.
Bà không biết thực hư thế nào, hỏi hắn, hắn không nói gì.
Tuyết Phàn gọi cho Đình Hạ, cô cũng không trả lời, thậm chí còn chặn số điện thoại của bà.
Mạc lão gia nhìn vợ mình đau lòng đến độ ngất xỉu, ông càng tức giận khi Mạc Tử Quân cứ im ỉm trong một thời gian dài, liền đuổi hắn khỏi nhà.
Nhưng sau này bình tĩnh lại, ông bà Mạc cũng chẳng còn muốn biết nguyên nhân vì sao cuộc hôn nhân của con trai mình đổ vỡ nữa.
Dù sao người bỏ đi cũng không trở lại, hai người đâu thể giận hắn mãi được.
Chỉ là Mạc Tử Quân vẫn không quay về nhà, vì Tuyết Phàn cứ thỉnh thoảng lại ép hắn đi xem mắt, hắn không thích.
Lúc trước không có tình cảm với Đình Hạ, nhưng hắn cũng không động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Sau khi cô rời đi, Mạc Tử Quân có chút trống vắng, nhưng chỉ nghĩ đơn thuần vì sống chung lâu ngày, thói quen của hắn bị cô chi phối, đâm ra cảm giác thiếu thốn nhất thời.
Còn hiện tại, Mạc Tử Quân đang rối mù.
Hắn chưa xác nhận được, rốt cuộc bản thân đối với cô gái kia là thế nào?
“Này, con có nghe mẹ nói gì không vậy?”
“À, dạo này công ty rất nhiều việc.
Khi nào có thời gian rảnh rỗi, con sẽ về.” Hắn trả lời nhàn nhạt, tâm trí trở nên trống rỗng.
Mạc Tử Quân vừa nói xong, Tuyết Phàn bỗng bật khóc thút thít.
Hắn khẽ giật mình, hoảng hốt an ủi bà.
“Mẹ, mẹ sao thế? Được, được rồi! Ngày mai con sẽ về nhà thăm hai người.”.