Mạc Tử Quân ngồi vào bàn ăn sáng, nhìn qua một lượt các món ăn trên bàn, chân mày hắn nhíu lại lộ rõ vẻ không hài lòng.
Miễn cưỡng cắn một miếng mực trong dĩa mỳ xào, hắn đã phun ra ngay tức khắc.
“Quản gia Châu!” Hắn lớn tiếng gọi, đưa mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Chưa đầy mấy giây sau, một người phụ nữ khoảng độ năm mươi đã bước đến trước mặt Mạc Tử Quân.
Bà hơi cúi đầu, dùng thái độ kính cẩn để nói chuyện với hắn:
“Cậu chủ có gì xin cứ dặn dò?”
Hắn nheo mắt lại, ngữ điệu tức giận nhưng đã giảm đi mấy phần:
“Bữa sáng ngày hôm nay là do ai nấu? Mì thì nguội, mực lại dai.
Bà nói xem thứ này để cho con người ăn được sao?”
Quản gia Châu khẽ thở dài, biết rõ thế nào Mạc Tử Quân cũng chê bai bữa ăn sáng này.
Chỉ là bà vẫn liều mình để đầu bếp mới thử việc, nhưng không ngờ lại khiến hắn tức giận như vậy.
“Bình thường bữa ăn sáng của cậu đều do một tay cô chủ lo liệu.
Hôm nay là đầu bếp mới đảm nhiệm, có lẽ không tránh khỏi sai sót.”
Dừng lại một lúc, quan sát biểu hiện của người đàn ông kia, bà mới nói tiếp:
“Hay là để tôi nấu cho cậu món mới.”
Mạc Tử Quân phẩy tay tỏ ý không cần, im lặng không nói tiếng nào.
Trên gương mặt cau có càng thêm vẻ buồn bực, hắn đứng thẳng dậy, đi lên phòng.
Quản gia Châu nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu ngán ngẩm.
Nhớ đến Đình Hạ, bà lại thấy thương xót cho cô gái nhỏ đó.
Rõ ràng là cô yêu Mạc Tử Quân nhiều đến vậy, đến cuối cùng vẫn không giữ nổi trái tim hắn.
Đã đành là những thứ miễn cưỡng sẽ không bền, nhưng Mạc Tử Quân cũng đâu cần tuyệt tình đến thế?
Ngày hôm qua, lúc Đình Hạ bưng khuôn mặt đẫm lệ rời khỏi Mạc gia, bà đã đứng ở một góc chứng kiến tất cả.
Lúc đó quản gia Châu thật sự muốn gọi cho Mạc lão gia và Mạc phu nhân, để hai người họ lập tức quay về, ngăn cản Mạc Tử Quân đuổi cô đi.
Nhưng phận là đầy tớ, bà đâu thể làm trái ý hắn?
Mạc Tử Quân không cho bà tiết lộ lấy nửa lời, càng dặn dò bà từ nay về sau không được nhắc đến Đình Hạ trước mặt cha mẹ hắn.
“Cậu chủ thật lạ, đang yên đang lành lại đuổi cô chủ đi.
Dì nói xem cô Đình tốt như thế, cậu ấy lại không biết quý trọng.” Người làm vừa dọn bát đũa trên bàn, vừa than vãn với bà.
Quản gia Châu dặn dò cô ấy giữ ý tứ, đừng để Mạc Tử Quân nghe thấy những lời này.
Làm việc trong Mạc gia nhiều năm, bà đương nhiên hiểu rõ tính cách lập dị của người đàn ông kia.
Chỉ cần hắn thấy ai không vừa mắt, liền đuổi đi ngay tức khắc.
“Chuyện của gia chủ, người làm như chúng ta làm gì có quyền bình phẩm?”
…
Tám giờ sáng, Mạc Tử Quân mang theo chiếc bụng đói đến Mạc thị.
Trong phòng làm việc, một ly cà phê nóng đã đặt sẵn trên bàn.
Hắn cởi áo vest tùy tiện ném lên ghế sofa, rồi ngả mình nằm xuống.
Kỳ lạ, từ tối hôm qua đến giờ hắn cảm thấy trống vắng, nhưng lại không hiểu vì nguyên nhân gì?
Vì người phụ nữ đó sao? Đình Hạ - đối tượng mà Mạc Tử Quân tìm đại để kết hôn theo sự ép buộc của cha mẹ hắn.
Không đời nào! Sao hắn có thể đặt tình cảm lên người cô được?
Mạc Tử Quân chép miệng, đi đến ngồi vào bàn làm việc.
Đang cơn mệt mỏi, hắn cầm ly cà phê lên, một hơi uống cạn.
Vứt bỏ lại những suy nghĩ ẩm ương trong đầu, Mạc Tử Quân lật mở giấy tờ, bắt đầu giải quyết công việc.
Hắn nhìn lên đồng hồ, rồi lại gọi cho thư ký của mình – Lâm Uyển.
“Đặt giúp tôi một phần cơm trưa ở quán cũ.
Hôm nay bảo người ta giao sớm hơn một chút.” Mạc Tử Quân đặc biệt dặn dò.
Lâm Uyển nghe xong điện thoại, vô cùng do dự.
Sau cùng vẫn phải đồng ý với yêu cầu của hắn.
Vốn dĩ phần cơm trưa mà Mạc Tử Quân hay ăn đều do đích thân Đình Hạ nấu đem đến công ty mỗi ngày.
Chỉ là trước kia cô từng một lần mang cơm đến công ty cho hắn, liền bị người đàn ông này thẳng tay ném vào trong sọt rác.
Cô biết hắn bài xích với mình, nên sau này mới dặn Lâm Uyển nói dối cơm trưa đều là mua ở quán ăn phía đối diện.
Tối hôm qua, Đình Hạ đã gọi cho cô ta, nói rõ cô và Mạc Tử Quân đã ly hôn, đồng nghĩa với việc từ nay về sau, cô không có nghĩa vụ mang cơm cho hắn nữa.
Lâm Uyển suy tính hồi lâu, đánh liều đặt cơm ở quán ăn kia, rồi tự mình biến tấu một chút, hi vọng Mạc Tử Quân sẽ không phát hiện.
Mười giờ trưa, cô ta đem thức ăn vào phòng làm việc cho hắn.
“Mạc tổng, cơm trưa của anh đây.
Hôm nay có món thịt bò xào và canh gà tiềm.”
Mạc Tử Quân phẩy tay bảo cô ta ra ngoài, còn mình nhanh chóng mở hộp cơm ra để thưởng thức.
Vốn dĩ hắn vẫn trung thành với quán ăn này suốt mấy năm nay là vì mùi vị thức ăn ở đây rất hợp ý mình.
Mạc Tử Quân sớm đã đói cồn cào rồi, nên không chút do sự xúc một muỗng cơm lớn, lấp đầy miệng.
Chỉ là nhai chưa nổi được ba miếng, hắn đã vứt hộp cơm sang một bên.
“Thư ký Lâm, cô vào đây một chút đi.”
Từ sáng đến giờ Mạc Tử Quân ăn cái gì cũng không ngon.
Chẳng lẽ khẩu vị của hắn có vấn đề?
“Mạc tổng, anh cho gọi tôi?”
“Cơm này vẫn đặt ở quán cũ chứ?”
Lâm Uyển gật đầu, bộ dạng có chút lấm lét quay đi chỗ khác.
Mạc Tử Quân nhướng mày, hỏi lại lần nữa:
“Cô chắc chứ? Rõ ràng mùi vị không giống như mọi lần.”
Lâm Uyển lấy lại bình tĩnh, xảo biện nói:
“Hình như bên đấy đổi đầu bếp rồi.
Mạc tổng, mấy món này không hợp khẩu vị của anh sao?”
Hắn nghe vậy thì không nói gì mà bảo cô ta ra ngoài.
Bụng càng lúc càng đói, Mạc Tử Quân bất mãn nằm dài trên ghế sofa, mượn giấc ngủ để quên đi cảm giác cồn cào trong người.
“Mẹ nó! Sao chỗ nào cũng thay đầu bếp hết vậy?” Hắn hậm hực chửi thầm..