Ba ngày trôi qua không thấy Đình Hạ đến lớp học thiết kế, Mộng Vân bèn gọi điện thoại hỏi Thẩm Trì.
Anh ta cũng không liên lạc được với cô, nên đành đến tòa soạn tìm Tiết San.
Tại quán cafe cạnh tòa soạn, hai người ngồi xuống nói chuyện chỉ vài ba câu, cũng vì không biết nên nói điều gì.
Năm đó Thẩm Trì bỏ ra nước ngoài không một lời từ biệt, Tiết San vẫn còn giận thay cho Đình Hạ.
Dẫu biết anh ta phải chịu áp lực từ phía gia đình, nhưng đối với cô ấy, một người đàn ông không đủ dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, thì đúng là đồ hèn!
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm Đình Hạ, rồi nhắn cậu ấy liên lạc lại cho anh.
Vậy thôi nhé!”
Tiết San đứng dậy, cầm túi xách rời khỏi đó.
Cô ấy gọi điện thoại cho Đình Hạ, rõ ràng là đổ chuông nhưng lại không có ai trả lời.
Ngồi trong xe taxi, Tiết San nghĩ ngợi một hồi, cũng chẳng biết đi đâu để tìm bạn của mình.
Lần trước gặp mặt, Tiết San nhớ Đình Hạ từng nói Mạc Tử Quân đã chuyển ra ngoài sống, nhưng địa chỉ cụ thể, cô ấy lại quên không hỏi.
Bất giác Tiết San nhớ đến một người, đầu óc nhanh nhẹn lóe lên suy nghĩ.
Cô ấy lục lọi trong túi xách, tìm thấy tấm danh thiếp đã bị gấp lại làm tư, may thay vẫn nhìn rõ được số điện thoại ghi trên đó.
“Này, Văn Duệ Minh, anh có thời gian rảnh chứ?”
Đầu dây bên kia, Văn Duệ Minh vừa nghe đã nhận ra giọng nói đặc trưng của Tiết San.
Anh ngạc nhiên đến mức bật dậy khỏi ghế, mất mấy giây mới phản ứng lại:
“Cô là phóng viên Triệu Tiết San?”
“Phải! Là tôi đây!”
Văn Duệ Minh gãi đầu, cũng không biết cô ấy gọi cho anh để làm gì? Chẳng lẽ lại mời đi phỏng vấn?
“Bây giờ chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi có chuyện này muốn hỏi anh.” Cô ấy nói tiếp.
Văn Duệ Minh vừa mới đi làm về, trên người còn mặc nguyên bộ âu phục màu đen.
Anh ngáp dài một tiếng, nói đùa với Tiết San:
“Rảnh thì có rảnh, nhưng tôi lười lái xe ra ngoài lắm! Nếu cô đến tận nhà đón thì chúng ta nói chuyện.”
“Được.
Anh gửi định vị sang đây cho tôi.” Cô ấy nói xong, trực tiếp tắt máy.
Văn Duệ Minh là bạn thân của Mạc Tử Quân, nên chắc chắn anh biết hắn đang sống ở đâu.
Tiết San đang gấp gáp tìm Đình Hạ, cô ấy không kịp suy nghĩ nhiều, nhận được định vị liền đến thẳng Văn gia.
Chừng hai mươi phút sau, quản gia nhà họ lên gõ cửa phòng Văn Duệ Minh, báo với anh có một cô gái đang chờ ở dưới phòng khách.
Anh vừa mới tắm xong, liền nghe được tin tức chấn động.
Ban nãy chỉ nói đùa với Tiết San, không ngờ cô sẽ đến thật.
Văn phu nhân nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa, nheo mắt đánh giá qua một lượt.
Trong đầu bà đang nảy ra hàng trăm câu hỏi, về mối quan hệ giữa Tiết San và con trai bà.
“Ngại quá, cháu có việc gấp cần tìm Văn Duệ Minh.
Thật xin lỗi vì đã đường đột đến đây ạ.” Cô ấy giải thích.
Đúng lúc anh từ trên lầu xuống, trên người mặc áo phông trơn và quần thể thao năng động.
Văn phu nhân thấy con trai mình, liền hỏi:
“Duệ Minh, cô gái này là ai? Hai đứa… có quan hệ gì?”
Tiết San cười gượng, từ lúc bước chân vào Văn gia cô ấy đã thấy khó xử rồi.
Chỉ trách ban đầu hấp tấp mà nhấn chuông ngoài cổng.
Lẽ ra cô ấy nên đứng ở bên ngoài, gọi điện thoại cho Văn Duệ Minh mới phải!
Tiết San quýnh cả lên, trên trán đổ mồ hôi hột, vậy mà cái tên kia vô cùng bình thản, đi vòng ra sau lưng cô ấy, khoác vai đầy thân thiết.
“Mẹ đoán thử xem?”
Câu nói tràn ngập ý mập mờ này thật khiến Tiết San tức muốn thổ huyết.
Nhưng mà cô ấy chưa kịp làm gì, đã bị Văn Duệ Minh kéo đi.
“Mẹ, con ra ngoài với Tiết San một chút, có thể tối nay sẽ về hơi trễ đấy.” Anh cười đầy ám muội.
Văn phu nhân gật gật, nhìn theo bóng lưng hai người trẻ đi ra đến ngoài sân, chỉ tay đầy thích thú.
“Con bé đó tên là Tiết San sao? Người đẹp, tên cũng đẹp nốt…”
…
“Cô đến đây bằng gì?”
“Taxi! Anh đi nhanh lên, tài xế còn đang đợi ngoài cổng kìa.”
Tiết San thúc giục, chỉ sợ tài xế đợi lâu quá mà bỏ đi mất.
Văn Duệ Minh kéo cô ấy đứng lại, hướng mắt về xế hộp thân yêu của mình, nói:
“Đi bằng xe của tôi.”
Tiết San đen mặt, khóe miệng giật giật liên hồi.
Chẳng phải Văn Duệ Minh nói ngại lái xe ra ngoài? Vậy mà mới đó đã lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa!
Anh khiến Tiết San tốn tiền taxi đến đây, còn nói chuyện mờ ám tạo hiểu lầm với Văn phu nhân.
Cái tên này, mới chạm mặt nhau ba lần mà đã chán sống rồi sao?
Tiết San nắm chặt nắm đấm, dù sao cũng có nghề nghiệp đặc thù, nên tính kiên nhẫn của cô được rèn rũa vô cùng tốt.
Huống hồ bây giờ cô ấy mới là người cần Văn Duệ Minh, cho nên phải nhịn.
“Chúng ta đi đâu nói chuyện đây?” Anh vừa lái xe, vừa quan sát Tiết San qua gương chiếu hậu, rồi hỏi.
“Đến căn hộ của Mạc Tử Quân đang sống.
Tôi có chuyện gấp muốn tìm Đình Hạ.”
Văn Duệ Minh nghe theo lời Tiết San, phóng xe hướng về phía khu chung cư cao cấp.
Nhưng mà anh thấy lạ, cô ấy muốn gặp Đình Hạ thì trực tiếp gọi điện thoại là được rồi, sao phải mất công như vậy?
Tiết San giải thích một chút, Văn Duệ Minh bắt đầu có cảm giác lo lắng.
Anh gọi cho Mạc Tử Quân, kết quả nhận được thông tin hắn đang ở trong bệnh viện.
“Cậu bị làm sao hửm? Vào bệnh viện sao không báo cho tôi một tiếng?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài, nhàn nhạt trả lời câu hỏi của anh.
Văn Duệ Minh khẽ nhíu mày, đạp vội thắng xe, hỏi lại:
“Cậu nói cái gì? Đình Hạ nhập viện sao?”.