Văn Duệ Minh lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tiết San không ngừng chửi rủa Mạc Tử Quân, mặc kệ người ngồi đằng trước có là bạn thân của hắn, cô ấy cũng không sợ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh! Chúng ta còn chưa biết thực hư thế nào mà?”
Tiết San liếc nhìn Văn Duệ Minh, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường.
Đang yên đang lành Đình Hạ phải nhập viện, chắc chắn Mạc Tử Quân không thoát khỏi liên can.
“Anh lo mà lái xe đi.
Ý kiến cái gì?”
Văn Duệ Minh bị khẩu khí cứng cỏi này áp đảo, im lặng không dám hó hé thêm câu nào.
Xe chạy băng băng trên đường, chỉ mất mười phút đã đến bệnh viện.
“Triệu Tiết San, đợi tôi với!”
Anh đỗ xe vào trong bãi, rồi mau chóng đuổi theo cô ấy.
Hai người tìm một lúc đã thấy phòng bệnh của Đình Hạ, Tiết San đẩy cửa đi vào.
“Đình Hạ, cậu không sao chứ?”
Tiết San bước nhanh đến giường bệnh, ôm chầm lấy bạn thân của mình.
Nhìn khuôn mặt hốc hác của Đình Hạ, khóe môi tụ máu bầm, cô ấy chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
“Mạc Tử Quân, rốt cuộc anh đã làm gì cậu ấy hả?”
Hắn im lặng không nói nửa lời, đầu hơi cúi xuống.
Tiết San trông thấy bộ dạng này càng thêm nổi điên, cho rằng Mạc Tử Quân đã ra tay đánh Đình Hạ đến nỗi nhập viện.
“Khốn khiếp, anh có còn là con người không?”
Tiết San nghiến chặt răng, sấn sổ về phía người đàn ông kia.
Văn Duệ Minh thấy tình hình không ổn, vội cản cô ấy lại.
Anh khẽ gắt lên:
“Tiết San, cô bình tĩnh lại đi!”
Đừng nói là cô ấy, ngay đến Văn Duệ Minh cũng cảm thấy đau lòng cho Đình Hạ.
Nhưng anh vẫn còn chút niềm tin với Mạc Tử Quân, muốn để hắn có cơ hội giải thích.
“Cô ở lại đây với Đình Hạ, còn cậu, theo tôi ra ngoài.”
Văn Duệ Minh dứt khoát kéo Mạc Tử Quân rời khỏi phòng bệnh, chủ yếu để tách hắn và Tiết San ra.
Không khí đang căng thẳng như dây đàn, nếu còn để hai người họ ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ dẫn đến xô xát.
“Tôi không ngờ cậu lại đối xử với Đình Hạ như vậy.
Mạc Tử Quân, thử nghĩ xem cậu có đáng mặt đàn ông không?”
“Không giống những gì cậu đang nghĩ đâu…”
Mạc Tử Quân biết Tiết San và Văn Duệ Minh đang suy diễn theo chiều hướng nào, nhưng hắn lại không thể lên tiếng giải thích.
Suy cho cùng, chính hắn đã khiến Đình Hạ thành ra nông nỗi này.
“Được, mau nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đình Hạ phải nhập viện?” Anh hỏi.
Mạc Tử Quân rơi vào trầm tư, hệt như bộ dạng ban nãy khi đối diện với Tiết San.
Văn Duệ Minh xoay vòng vòng, đưa tay đỡ trán đấy bất lực.
Không hiểu sao anh có thể kết thân với cái tên tồi tệ này nữa.
“Chẳng lẽ cậu quên mất vụ tai nạn giao thông vào ba năm trước, Đình Hạ đã liều mạng cứu cậu như thế nào? Tôi còn tưởng khi hai người quay lại, cậu sẽ hết mực yêu thương cô ấy, chứ không phải khiến Đình Hạ tổn thương thêm nữa.
Mạc Tử Quân, tôi thật sự rất thất vọng về cậu!”
Đầu óc Mạc Tử Quân trở nên mụ mị.
Văn Duệ Minh nhắc lại vụ tai nạn giao thông vào ba năm trước, nhưng cái khiến hắn để tâm đến là người đã cứu mình.
Đình Hạ...!anh vừa nói cô là người đã cứu hắn sao?
Không thể nào!
Lâm Uyển từng nói ân nhân cứu mạng Mạc Tử Quân là một người đàn ông.
Hắn còn đưa tiền cho cô ta đến hậu tạ người kia, sao có thể…
“Duệ Minh, cậu có nhầm lẫn gì không? Người cứu tôi trong vụ tai nạn năm đó… là Đình Hạ sao?” Hắn gặng hỏi, hai tay nắm chặt lấy cổ áo anh.
Văn Duệ Minh đẩy Mạc Tử Quân ra, nhíu mày khó hiểu.
Lẽ nào mới đó ba năm, hắn đã quên rồi?
“Phải! Là tôi tự mình đi hỏi bác sĩ về người đã cứu mạng cậu, cũng chính mắt tôi nhìn thấy Đình Hạ nằm trong phòng hồi sức đặc biệt.
Nếu hôm đó không vướng chuyến bay gấp, tôi đã chẳng phải rời đi trong áy náy, rồi để lại tiền cho Lâm Uyển, nhờ cô ta chuyển đến tay Đình Hạ rồi.”
Mạc Tử Quân sững người, bước chân vô lực lùi về phía sau.
Nghĩ đến chuyện Đình Hạ là người đã lao ra cứu mạng hắn, Mạc Tử Quân liền thấy tự trách, lại vô cùng tức giận.
Lâm Uyển, tại sao cô ta lại nói dối hắn?
...
Lúc này, Tiết San ở trong phòng bệnh cũng đang hỏi han tình hình của Đình Hạ.
Cô nở một nụ cười kém sắc, tỏ ra mình vẫn ổn, còn bảo Tiết San đừng quá lo lắng.
“Cậu cứ như vậy, sao khiến tớ yên tâm được? Bây giờ Mạc Tử Quân chưa đánh cậu, nhưng sau này ai dám đảm bảo chứ? Đình Hạ, cậu về với tớ, đừng ở bên cạnh tên khốn đó nữa!”
Đình Hạ lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, nhẹ giọng cất lời:
“Không… Chừng nào chưa trả hết nợ cho anh ta, tớ không đi đâu cả.”
Trốn tránh Mạc Tử Quân không phải là cách! Đình Hạ nợ tiền hắn, cô sẽ trả cho bằng hết.
Dù có trở nên thật ghê tởm, cô cũng không hối hận.
Đình Hạ làm như vậy, chính là không muốn cả đời này phải dây dưa với hắn.
Tiết San nghe xong thì quay mặt đi chỗ khác, vạn phần bất lực.
Mọi lời khuyên nhủ đều trở nên thừa thãi ngay lúc này, bởi Đình Hạ luôn cứng đầu như vậy.
Một khi cô đã đưa ra quyết định, đừng hòng ai thay đổi được..