Mạc Tử Quân giải thích mọi chuyện với Văn Duệ Minh.
Trước khi nghe từ chính miệng anh nói, hắn không hề biết Đình Hạ là người cứu mình trong vụ tai nạn giao thông vào ba năm trước.
Tất cả đều do Lâm Uyển ngấm ngầm giờ trò, hòng qua mặt hắn!
Văn Duệ Minh rùng mình trước sự thật phũ phàng.
Anh từng tiếp xúc với thư ký của Mạc Tử Quân mấy lần, ấn tượng để lại khá tốt.
Nhưng ai có thể ngờ đằng sau khuôn mặt thánh thiện ấy, lại là một con người nham hiểm, đầy rẫy mưu kế đến như vậy.
Anh và Mạc Tử Quân trở về phòng bệnh.
Tiết San nhìn thấy hai người họ, liếc xéo một cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
Bàn tay cô ấy cuộn tròn thành nắm đấm, tức giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng.
Đình Hạ rũ hai mi mắt, hít thở nặng nề, rồi chầm chậm lên tiếng:
“Duệ Minh, anh giúp em đưa Tiết San về nhé? Em vẫn ổn, hai người đừng lo lắng nữa!”
Văn Duệ Minh đang định lên tiếng, thì Tiết San cầm túi xách lên, bất ngờ bước về phía anh.
“Chúng ta mau đi thôi.”
Không thèm chào hỏi bất kỳ ai, Tiết San trực tiếp kéo Văn Duệ Minh rời khỏi phòng bệnh.
Anh ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đi theo cô ấy.
Được cop???? tại { trùmtru????ệ n.????n }
Đình Hạ khẽ thở dài, biết Tiết San đang rất giận.
Hiểu rõ mọi điều cô ấy làm đều muốn tốt cho mình, đáng tiếc cô không thể nhận.
Mạc Tử Quân đứng nghệt ra giữa phòng bệnh, nội tâm trở nên giằng xé.
Hắn không dám nhắc đến tai nạn giao thông vào ba năm trước, vì như thế, chỉ khiến Đình Hạ thêm tổn thương, thêm đau lòng.
Chẳng trách, cô hận hắn nhiều đến vậy…
Đình Hạ chống tay xuống nệm, rướn người đặt chân xuống đất.
Mạc Tử Quân thấy vậy định đỡ cô, nhưng Đình Hạ lại nghiêng mình né tránh.
Cô mở hộp cháo đã nguội, chậm chạp xúc từng muỗng đưa lên miệng.
Mấy ngày nằm trong bệnh viện truyền dịch, hôm nay Đình Hạ mới ăn uống trở lại.
“Ngày mai tôi có thể xuất viện được không?”
“Ừ! Anh sẽ nói chuyện này với bác sĩ.”
Mạc Tử Quân nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt chưa từng rời khỏi Đình Hạ lấy giây nào.
Hắn tự trách bản thân thật ngu ngốc, vì đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.
Để rồi bây giờ, hối hận có chút muộn màng…
Đình Hạ nói được một câu liền im bặt.
Ăn cháo xong, cô uống thuốc rồi nằm yên trên giường, nghiêng người sang một bên, nhắm mắt ngủ.
Nghe tiếng thở đều đều của Mạc Tử Quân trong căn phòng vắng lặng, cả người Đình Hạ nặng nề một cách khó chịu.
Rõ ràng cô chưa buồn ngủ, nhưng lại không muốn đối diện với hắn, nên mới làm như vậy.
Mạc Tử Quân nghĩ đến Lâm Uyển, tức giận muốn tìm cô ta đối chất sự việc.
Sau một cuộc gọi cho người phụ nữ kia, hắn nhờ một cô y tá trông chừng Đình Hạ, còn mình lái xe ra ngoài.
Lâm Uyển sau khi nhận được cuộc gọi của Mạc Tử Quân thì bắt đầu đoán già đoán non mục đích hắn tìm mình.
Trong điện thoại hắn cũng không nói rõ, càng làm cô ta thấy nôn nao trong lòng.
Loại trừ khả năng liên quan đến công việc, Lâm Uyển thầm nghĩ… hay là Mạc Tử Quân muốn tìm người để chia sẻ tâm sự?
Trên môi nở một nụ cười tự mãn, cô ta nhanh chóng đi thay đồ.
Nhìn chiếc tủ chật cứng quần áo, Lâm Uyển chọn lấy chiếc váy lụa màu hồng phấn, mặc xong còn chỉn chu đi trang điểm toàn khuôn mặt.
Pha thêm một bình trà hoa cúc đặt ngay ngắn lên bàn.
Lâm Uyển ngồi ngoài phòng khách, chỉ chờ Mạc Tử Quân đến liền ra mở cửa.
Cô ta sống trong chung cư, tuy nói không được cao cấp như căn hộ của hắn, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi.
An ninh ở đây cũng rất tốt.
Tiếng chuông bên ngoài vang lên, Lâm Uyển cúi người, cố tình chỉnh cho dây áo trễ xuống một chút.
Cô ta mau chóng đi về phía về cửa, mở chốt an toàn.
“Mạc tổng, đã trễ thế này anh còn đến tìm tôi là có chuyện gì gấp sao?”
Mac Tử Quân im lặng không đáp, bất giác Lâm Uyển cảm thấy chột dạ.
Sắc mặt người đàn ông kia khó coi vô cùng.
Cô ta đứng sang một bên, để hắn cởi giày đi vào trong nhà.
Lâm Uyển ngồi xuống ghế sofa, cố tình vắt chéo chân để tà váy bị kéo lên cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Đáng tiếc Mạc Tử Quân lại chẳng thèm quan tâm, từ đầu đến cuối, mặt lạnh như tiền.
Hắn âm thầm quan sát người phụ nữ trước mặt, không dám tin cô ta đã lừa dối mình một cách trắng trợn.
Con người Mạc Tử Quân trước nay ghét nhất bị người khác qua mặt, huống chi là người thân cận trong công việc, càng khiến hắn thêm khinh miệt.
“Lâm Uyển, người cứu tôi trong vụ tai nạn giao thông vào ba năm trước, là ai?”
Lâm Uyển đang rót trà, cánh tay bỗng run lên, suýt chút còn làm nước trà đổ ra ngoài.
Gương mặt cô ta bỗng tái nhợt, không hiểu sao Mạc Tử Quân lại nhắc đến chuyện này.
Điều chỉnh lại biểu hiện bên ngoài, Lâm Uyển cười gượng, khẽ đáp:
“Tôi nhớ là một người đàn ông, hình như tầm bốn mươi, năm mươi gì đó.”
Mạc Tử Quân nhận được câu trả lời, bàn tay đã siết chặt lại từ bao giờ.
Hắn thở hắt một hơi, giọng nói vang lên đầy uy lực:
“Thế sao? Lâm Uyển, cô chắc chắn với những lời mình vừa nói chứ?”.