Trời đổ mưa tầm tã, tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi trên con đường lớn, nhanh chóng đưa Mạc Tử Quân và Đình Hạ đến bệnh viện.
Hai người được đẩy trực tiếp lên bàn mổ, sinh tử mong manh không ai dám nói trước điều gì.
Sáu tiếng trôi qua, bầu trời hừng sáng, cô và hắn được đẩy ra bên ngoài.
Phía bệnh viện vẫn đang cố gắng liên lạc với người nhà của Đình Hạ, nhưng tìm trong điện thoại của cô chỉ vỏn vẹn vài ba dãy số, gọi cho ai cũng không liên lạc được.
Đến cuối cùng, vẫn là Triệu Tiết San có phản hồi.
Cô ấy vội đổi một chuyến bay khác, ngay lập tức trở về nước.
Mạc Tử Quân hôn mê chưa đến một ngày đã tỉnh, đầu óc hắn chuếnh choáng, mơ hồ trong đống hỗn độn.
Hắn nhìn quanh, mới phát hiện nơi này là bệnh viện.
Tối hôm qua, hắn đến quán rượu uống vài ly với Văn Duệ Minh.
Ba tháng kể từ sau khi ly hôn với Đình Hạ, cuộc sống hắn dường như bị đảo lộn hoàn toàn.
Hắn ăn không ngon, ngủ không yên giấc.
Lâu lắm rồi, đã chẳng còn ai ở nhà đợi Mạc Tử Quân trở về, chẳng còn ai cam chịu để hắn trút cơn thịnh nộ lúc buồn bực nữa.
Hắn càng cảm thấy bức bối, khó chịu vì mọi thứ không theo sự kiểm soát của mình.
Văn Duệ Minh nói hắn đã yêu Đình Hạ rồi, nhưng Mạc Tử Quân không chịu thừa nhận.
Có chăng hắn chỉ xem cô như một người giúp việc trung thành, tùy ý sai bảo.
Khốn thật, hắn lại hối hận vì đã ly hôn cùng cô!
Không phải vì yêu, mà vì không còn ai cho Mạc Tử Quân dựa dẫm nữa.
Không ai chịu được tính cách ương quái của hắn, không một ai…
Lâm Uyển vào phòng bệnh, thấy Mạc Tử Quân đã tỉnh liền rót cho hắn một cốc nước lọc.
Vết thương ngoài da của hắn không có gì nghiêm trọng, chỉ xây xát vài chỗ.
Do phần đầu gặp chấn động nên Mạc Tử Quân vẫn cần ở lại bệnh viện, theo dõi thêm một thời gian nữa.
“Mạc tổng, để tôi đi gọi bác sĩ.” Cô ta nói.
Bác sĩ nhanh chóng có mặt, kiểm tra sơ qua cho hắn một lượt thì không thấy có gì bất thường.
Ông ấy dặn dò Mạc Tử Quân mấy câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đam Mỹ Sắc
Đình Hạ không được may mắn như hắn.
Cú tông trực diện khiến cô mất đi bé con trong bụng, khuôn mặt trầy trụa đến đáng sợ.
“Đình Hạ, có tớ ở đây rồi! Tội nghiệp cậu, sao lại ra nông nỗi này.” Tiết San nắm lấy tay cô, không kiềm được mà rưng rưng nước mắt.
Sau khi Tiết San vào bệnh viện, mới biết Đình Hạ đang mang thai.
Đứa trẻ mất rồi, không cần nói cũng biết cô đau lòng đến độ nào.
“Tiết San, con của tớ…”
Đình Hạ thều thào trong miệng, hai hốc mắt đỏ quạch đi vì khóc nhiều.
Nước mắt lấm lem trên gương mặt nhỏ, thấm qua băng gạc mà tràn vào vết thương, đau rát.
Những lời an ủi đều trở nên dư thừa vào lúc này, Tiết San chỉ biết lặng im lau nước mắt cho Đình Hạ.
Cô đã khổ lắm rồi, sao cứ phải chịu bất hạnh mãi?
Chiều hôm đó, Văn Duệ Minh quay lại bệnh viện thăm Mạc Tử Quân.
Nghe tin hắn đã tỉnh lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua để hắn lại một mình ở quán rượu, anh đã rất áy náy.
Nếu bây giờ hắn còn gặp chuyện gì xui rủi, Văn Duệ Minh sẽ ân hận cả đời mất.
Anh tranh thủ nói chuyện với Mạc Tử Quân một lát, rồi để hắn nghỉ nơi.
Bảy giờ tối nay Văn Duệ Minh có chuyến bay, nên còn phải tranh thủ ra sân bay làm thủ tục.
Nghĩ đến người đã cứu Mạc Tử Quân, anh muốn cảm ơn họ một tiếng, bèn hỏi thăm bác sĩ rồi tìm đến phòng bệnh.
Văn Duệ Minh không dám tin vào mắt mình.
Người cứu Mạc Tử Quân vậy mà lại là Đình Hạ, vợ cũ của hắn.
Nhưng mà hiện tại chưa đến thời gian thăm bệnh ở phòng chăm sóc đặc biệt, nên bác sĩ không cho anh vào.
Văn Duệ Minh nhìn vào thời gian hiển thị trên điện thoại, đã gần đến giờ phải ra sân bay nhưng trong lòng cứ thấp thỏm.
Anh biết Đình Hạ chẳng khấm khá gì, nay lại bị tai nạn chắc chắn sẽ rơi vào tình thế khốn cùng, quẫn bách.
Tuy không làm được gì nhiều, nhưng anh vẫn muốn nói với cô vài lời an ủi, rồi gửi cho Đình Hạ chút tiền tịnh dưỡng.
Đang lúc băn khoăn không biết nên làm thế nào, thì Lâm Uyển tìm đến trước cửa phòng bệnh của Đình Hạ.
“Lâm Uyển, sao cô lại sang đây?”
“Tôi thay mặt Mạc tổng đến xem tình trạng của cô Đình thế nào.” Cô ta cúi đầu chào anh.
Văn Duệ Minh gật gật, nói như vậy thì Mạc Tử Quân đã biết người cứu mình là Đình Hạ rồi sao?
Anh nhìn sang Lâm Uyển, đang suy nghĩ xem có thể nhờ đến người phụ nữ này được không.
Cô ta sớm đã biết Văn Duệ Minh sắp phải rời đi, bèn nói:
“Văn tổng cứ yên tâm, tôi sẽ giúp đỡ cô Đình hết sức có thể.
Nghe nói anh có chuyến đi công tác quan trọng bên Mỹ, bây giờ sắp trễ rồi, đừng chần chừ nữa.”
Văn Duệ Minh thấy Lâm Uyển là thư ký của Mạc Tử Quân nên khá tin tưởng, anh bèn lấy ra một số tiền lớn, dặn dò cô ta chuyển lại cho Đình Hạ, xem như chút lòng thành từ anh.
Người phụ nữ kia nhận lấy, ngay sau khi Văn Tuệ Minh rời đi liền lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Cô ta nhìn qua vách ngăn cách làm bằng kính, quan sát Đình Hạ đang nằm trên giường bệnh với một đống máy móc, thiết bị y tế vây quanh.
Trong đáy mắt của Lâm Uyển không đọng lại chút thương tình nào, khóe môi đỏ thẫm trở nên cong vuốt, cười cợt.
“Vị trí từng là của cô, sớm muộn cũng sẽ là của tôi thôi.”.